Một tháng trước dưới vực sâu còn có vết tích ngươi sinh sống, nói như vậy Lục Nhân Hoàng đã ở bên trong vài chục năm.
Dựa theo lẽ thường mà luận!
Một người tự cách ly vài chục năm, sau khi đi ra việc đầu tiên cần làm nhất định phải là tìm hiểu tin tức. Bắc Mạc là địa bàn của Lục Ly, khắp nơi đều có truyền thuyết đồn thổi về hắn, tùy tiện tìm người nào đó đều có thể nghe ngóng được.
Mấy chục năm trước Lục Nhân Hoàng đã có thể quét ngang Nhân Hoàng, dù cảnh giới không có bất kỳ đột phá nào, muốn tìm hiểu tin tức vẫn là điều quá đơn giản.
Cứ thế mà luận, Lục Nhân Hoàng khẳng định sẽ đến Linh Đế Thành, tiếp đó nhẹ nhàng thăm dò ra được sự tồn tại của Lục Phi Tuyết. Hắn ai đều có thể không gặp, nhưng muội muội ruột của mình sao lại có thể không gặp?
Vấn đề chính ở chỗ này, Lục Phi Tuyết căn bản chưa từng gặp qua Lục Nhân Hoàng!
Phía bên kia Lục Phi Tuyết và Lục Linh hàn huyên một lúc lâu, mãi sau đó mới nhớ tới chuyện Lục Nhân Hoàng, Lục Linh bèn giải thích mấy câu.
Lục Phi Tuyết nhíu mày, trầm ngâm thoáng chốc, lát sau mới đột nhiên nhớ ra một chuyện, nói:
- Nửa tháng trước, ta còn đang bế quan thì bỗng ẩn ẩn cảm ứng được một đạo thần niệm cường đại lặng lẽ dò xét mình. Mới đầu ta còn không biết, đến sau mới giật mình cả kinh. Chỉ là đạo thần niệm kia tan biến rất nhanh, vì việc này ta còn hỏi dò qua đám người Bạch Yên Minh Vũ, bọn họ đều nói không thu được tin tức gì. Bắc Mạc cũng không có cường giả lạ mặt nào xuất hiện, chẳng lẽ là đại ca đang dò xét ta?
- Chắc vậy!
Lục Phi Tuyết nghĩ nghĩ rồi nói tiếp:
- Đạo thần niệm kia rất cường đại, ít nhất phải là Nhân Hoàng Cảnh. Một tên Nhân Hoàng sẽ không vô duyên vô cớ dò xét ta lâu đến vậy, dù sao ta ở Bắc Mạc cũng chẳng phải nhân vật quan trọng gì, trong khi đám người Bạch Yên và Minh Vũ Vũ Hóa Thần lại đều không cảm ứng được có người đang dò xét mình.
- Cái này...
Lục Ly và Lục Linh không khỏi nghi hoặc, nếu cường giả bí ẩn kia đúng là Lục Nhân Hoàng, thế vì sao hắn lại không đi ra gặp mặt Lục Phi Tuyết? Vì sao không tìm Lục Ly và Lục Linh? Dù chỉ là lưu lại mảnh giấy cũng được.
- Tiểu cô!
Nghĩ đến mảnh giấy, Lục Ly vội vàng hỏi Lục Phi Tuyết:
- Ngươi đã kiểm tra trong điện này chưa? Có gặp qua mảnh giấy hay thứ nào đại loại như vậy không?
- Không có...
Lục Phi Tuyết mơ hồ chớp chớp mắt, nói:
- Mỗi ngày đều có thị nữ quét dọn cung điện, nhưng không nhìn thấy mảnh giấy hay thứ nào đại loại như vậy cả.
Lục Ly vẫn chưa yên tâm, thần niệm bắt đầu quét nhìn trong cung điện, một lần lại tiếp một lần. Lát sau, tròng mắt hắn đột nhiên sáng rực lên, tung người lao vút ra phía trước cung điện.
Thần niệm Lục Linh cũng quét tới, cả người khẽ run lên, thân hình chớp lóe lao vút theo. Lục Phi Tuyết mơ hồ đi ra, thuận theo ánh mắt Lục Ly nhìn lên cửa phía trước cung điện.
A
Vừa ngước mặt lên, tròng mắt Lục Phi Tuyết lập tức đỏ ngầu, nước mắt trượt xuống như mưa, miệng không ngừng thì thào:
- Đại ca, ngươi thật nhẫn tâm, đi ra mà không chịu gặp Phi Tuyết một lần…
Trên cửa chính ngoài cung điện có hai chữ nho nhỏ, hai chữ kia rõ ràng là bị người dùng binh khí khắc lên. Nét chữ như mây trôi nước chảy, cứng cáp có lực, chính là hai chữ “Nhân Hoàng”. Hai chữ này tương đối nhỏ, hơn nữa còn được khắc không sâu, nếu không nhìn kỹ, căn bản không phát hiện ra được.
Lục Nhân Hoàng quả nhiên đi ra!
Nhưng vì sao hắn lại không gặp mặt Lục Phi Tuyết, cũng không tiến vào Hoang giới tìm Lục Ly, điểm này đúng là khó hiểu.
Một tin tức xấu, một tin tức tốt.
Trong lòng Lục Ly và Lục Linh Lục Phi Tuyết đều có chút khó chịu, đặc biệt là Lục Linh. Cảm tình của nàng đối với mẫu thân rất sâu đậm. Trong ký ức của nàng, mẫu thân vô cùng xinh đẹp, vô cùng ôn nhu hiền từ, một một mực mong nhớ mấy chục năm, không ngờ kết cục cuối cùng lại thế này.
Đương nhiên, thật ra Lục Linh sớm đã có chuẩn bị tâm lý, dù sao khi đó mẫu thân nàng đã rất yếu, có thể chết đi bất cứ lúc nào. Bao nhiêu năm qua nàng chỉ mang theo chút hi vọng xa vời, rằng Lục Nhân Hoàng có thể cứu sống được mẫu thân.
Lục Linh rất khó chịu, một mình ở lỳ trong phòng, không ăn cơm không nói chuyện, cả ngày cứ mơ mơ màng màng.
Những năm qua nàng sống rất khổ, áp lực đè nặng trong lòng, không thời khắc nào là không đang tính kế người khác, đồng thời còn luôn phải đề phòng bị người mưu hại. Giờ đây mở ra ký ức phong ấn, trở lại Bắc Mạc lại được đến tin như thế, trong lòng sao mà dễ chịu cho được.
Nàng trước nay luôn là người rất kiên cường, năm đó ở bộ lạc Địch Long thiếu chút bị cường bạo, một mình đợi trong núi suốt mấy ngày, cuối cùng bò về trong nhà. Nhưng nàng vẫn không rơi nửa giọt nước mắt, không kể lại gì với Lục Ly, cứ thế một mình lặng lẽ gánh lấy.
Bởi thế, lúc này nàng tự giam mình trong phòng chính là vì không muốn để người ngoài thấy được bộ dạng yếu đuối, thống khổ của mình.
Tâm tình Lục Ly cũng rất phức tạp, nếu Lục Nhân Hoàng có thể xuất hiện, có lẽ mọi người đã dễ chịu hơn nhiều. Nhưng giờ Lục Nhân Hoàng lại không biết đi đâu, mẫu thân thì đã sớm chết, điều này khiến mọi hi vọng trong lòng Lục Ly đều tan nát, chỉ còn lại cảm giác thất vọng và mất mát.
Hắn ẩn ẩn đoán được phần nào, Lục Nhân Hoàng không lộ diện nhất định là có lý do. Có lẽ hắn sẽ một mình trở về Trung Châu, đi thăm viếng Lục Chính Dương. Cũng có khả năng hắn đi tìm cừu gia năm đó, báo thù thay cho mẫu thân.
Chẳng qua, chỉ cần Lục Nhân Hoàng đi ra, rồi kiểu gì cũng có ngày gặp mặt.
Lục Ly cường hành ép bản thân tỉnh táo lại, Lục Linh xem ra đã ngã bệnh, tâm tình Lục Phi Tuyết cũng rất đau buồn, cái nhà này cần hắn nâng dậy. Mấy năm qua hắn đã quen với kiên cường, quen với việc nâng dậy mảnh bầu trời cho chúng nhân.
Hắn tìm tới Yên phu nhân, lại không giải thích gì nhiều về thân phận Lục Linh, mà chỉ để nàng thông cáo với bên dưới, không được tiết lộ tin tức hắn xuất hiện ở Bắc Mạc. Đồng thời để Minh Vũ điều động ám tổ, điều tra gian tế, chỉ cần khả nghi liền bắt lại rồi tính.