Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Rút củi dưới đáy nồi!
U Châu là đại bản doanh của bốn đại thế lực, Nhân Hoàng U Châu đều đi theo đại quân tới Vân Châu, bên kia bằng với hoàn toàn hư không. Hồ Lang và hắn dẫn theo một trăm Quân Hầu Cảnh tất có thể nhẹ nhàng quét ngang toàn bộ U Châu.
Hậu phương vừa loạn, đại quân bên này tự nhiên sẽ quân tâm bất ổn, đại quân U Châu tất phải phái cường giả quay về cứu viện, đến lúc đó Lục Linh có thể nhẹ nhàng bố trí quân phục kích, tiêu diệt từng bộ phận.
Lại nghĩ tới lúc này đại quân U Châu đang công chiếm một nửa địa bàn Vân Châu, chiến trường trải rộng như vậy, chiến tuyến U khó tránh khỏi sẽ kéo dài, đại quân cũng sẽ cực phân tán.
U Châu vừa loạn, dự tính Lục Linh liền sẽ bắt đầu phản công. Chiến tuyến dài như vậy, Vân Châu còn là bên chủ nhà, đại quân Vân Châu có thể bị đánh lén từ khắp các hướng, khói lửa tứ khởi, sứt đầu mẻ trán, hoàn toàn mất đi phương tấc, tiến thoái đều khó khăn.
- Đi!
Chỉ nghĩ tới đó, Lục Ly càng thêm tự tin, Lục Linh am tường bố cục, bàn cờ Vân Châu này sớm đã được nàng nghiên cứu thấu triệt. U Châu mạo muội tiến vào Vân Châu, kết cục sẽ chỉ là cố này mất kia, cuối cùng bị nuốt trọn.
- Đi, đi mặt bắc trước!
Sau khi truyền tống đến nơi, Hồ Lang lập tức dẫn theo chúng nhân bay nhanh về hướng bắc.
Hai đại thế lực mặt bắc U Châu đều là chó săn của Luân Hồi Cung, một khi sào huyệt của chúng bị tấn công, tin tức lập tức sẽ truyền tới đại quân nơi tiền tuyến.
Trước kia hai đại thế lực mặt nam vốn không muốn tấn công Vân Châu, vừa được đến tin tức, khả năng quân tâm sẽ lập tức bất ổn, lo lắng sào huyệt của mình cũng bị công kích, phỏng chừng chẳng mấy chốc liền sẽ lui quân.
Truyền tống trận vốn nằm ở ngay sát mặt bắc U Châu, cách chủ thành của Diêm Vương Điện, một trong hai đại thế lực mặt bắc chỉ chừng mấy ngàn vạn dặm.
Hồ Lang dẫn người ngày đêm kiêm trình, không tiến vào bất cứ thành trì nào, một đường tuyển chọn lộ tuyến hẻo lánh heo hút, trên đường vừa gặp phải thám báo nào liền lập tức giết sạch.
Vẻn vẹn hai ngày, Hồ Lang và Lục Ly đã dẫn người tới Diêm Vương Thành. Trong thành rất bình tĩnh, đến cả đại trận hộ thành đều không được bóc mở, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện đám người Lục Ly đến đây đánh lén.
Lúc này mặt nam Vân Châu đã bị công chiếm, khắp nơi toàn là đại quân và thám báo của U Châu, dựa theo lẽ thường mà luận, võ giả Vân Châu muốn lẻn vào U Châu là điều vô cùng khó khăn.
Bọn hắn dự tính đều không nghĩ được rằng, hơn một năm trước phía U Châu đã kiến tạo xong truyền tống trận, trực tiếp nối thông với Vân Thủy Thành.
Hây!
Hồ Lang ngưng tụ một bàn tay hư không khổng lồ, trực tiếp vỗ vào trong thành, nện nát mấy chục tòa thành bảo, không biết bao nhiêu ngàn người bị vỗ chết tươi.
- Giết, trừ bình dân ra, tất cả võ giả đều giết sạch!
Trong họ tên Hồ Lang có một chữ Lang, tính cách trước nay cũng khá là bạo ngược, hắn gầm lên một tiếng dẫn đầu bay ra, nhắm thẳng đến tổng điện Diêm Vương Điện.
Hưu! Hưu! Hưu!
Trong thành hoàn toàn đại loạn, vô số võ giả lao vút lên không, chẳng qua đại bộ phận cường giả đều đi U Châu, chỉ có mấy trăm Quân Hầu Cảnh tọa trấn, không có một ai là Nhân Hoàng.
Thần niệm Lục Ly quét nhìn một lượt, lại vẫn chưa ra tay. Thành trì này có rất nhiều người, bình dân chí ít phải đến ngàn vạn, võ giả cũng có mấy chục vạn, nhưng không ai là Nhân Hoàng.
Hồ Lang là Nhân Hoàng Cảnh trung kỳ, tựu như một con sói đầu đàn dẫn theo một trăm sói con xông vào trong đàn dê, kết cục thế nào chắc không cần nghĩ cũng biết.
Ầm ầm ầm ầm
Chứng kiến cảnh trăm tên Quân Hầu Cảnh đánh ra từng đạo lưu quang, công kích đầy trời, giết lầm vô số bình dân, Lục Ly có chút không đành lòng nói:
- Ra tay chú ý chút, bình dân vô tội, đừng giết lầm.
- Vâng!
Lục Ly là Đại Quốc Sư Vân Vũ đế quốc, em trai Lục Linh, thân phận tôn quý, trăm tên Quân Hầu Cảnh đỉnh phong không dám ngỗ nghịch ý hắn, cường độ tấn công hơi giảm lại chút ít.
- Giết!
Lục Ly lấy ra thần binh Long Đế, phân ra mấy chục thân thân gia nhập chiến đoàn. Hắn biết chiến sự kéo dài càng lâu, bình dân bị ngộ sát sẽ càng nhiều, muốn giảm bớt bình dân tử thương thì chỉ có cách nhanh chóng đánh tan quân đội Diêm Vương Điện, triệt để khống chế thế cục.
Một con Hổ Vương dẫn theo một đám sói hung dữ nhào vào trong đàn cừu, dù trong đàn cừu có ít chó chăn cừu đi nữa thì kết cục vẫn chẳng thay đổi được gì.
Hồ Lang thế không thể ngăn, Quân Hầu Cảnh đối phương không ngừng bị giết hại, tốc độ hắn quá nhanh, lại có được vực trường. Chỉ thấy thân hình hắn lóe lên, xông vào trong đám Quân Hầu Cảnh quân địch, sau đó mở ra vực trường, tiếp lấy liền nhẹ nhàng chém giết từng tên Quân Hầu Cảnh Diêm Vương Điện.
Lục Ly thả ra phân thân đầy trời, tốc độ đẩy lên cực hạn, thậm chí còn nhanh hơn cả Hồ Lang. Cảm giác khắp nơi trên không đều có bóng dáng của hắn, tựa như Quỷ Ảnh khiến ai nấy sợ hãi không thôi.
Công kích của Lục Ly không quá phức tạp, thần binh Long Đế tùy ý khua múa, mỗi lần vung vẩy lại nhẹ nhàng kích trúng đầu một tên Quân Hầu Cảnh Diêm Vương Điện. Từng tiếng trầm muộn vang lên khe khẽ, tiếp đó là cảnh Quân Hầu Cảnh thất khiếu chảy máu, cả người rơi rụng từ giữa không trung, cuộn lên một mảnh bụi đất.
Hồ Lang và Lục Ly chuyên nhắm đến Quân Hầu Cảnh đối phương, một trăm Quân Hầu Cảnh đỉnh phong bọn hắn mang theo thì ra tay với binh sĩ bình thường, đây là phương án sớm được định sẵn.
Một trăm Quân Hầu Cảnh đánh giết Bất Diệt Cảnh Mệnh Luân Cảnh Hồn Đàm Cảnh cũng không khác gì sói đói vồ cừu non. Bởi thế dù bên này chỉ có một trăm lẻ hai người, phía Diêm Vương Đại lại có tận mấy chục vạn quân sĩ, song diễn biến trận đánh chỉ là đơn phương đồ sát, hoàn toàn không có vẻ gì là kịch liệt cả.
Ba nén hương sau, toàn bộ mấy trăm Quân Hầu Cảnh Diêm Vương Điện đều tử thương, mười mấy tên Quân Hầu Cảnh bị thương nặng còn là do Hồ Lang cố ý xuống tay lưu tình, mục đích là nhằm giữ lại người mật báo cho đại quân Vân Châu.
Hai ba mươi vạn quân đội cũng bị một trăm Quân Hầu Cảnh tru diệt mất mấy vạn, bị xâu xé thành từng mảng từng mảng, căn bản không có sức để kháng cự.