Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Binh sĩ bên phía Diêm Vương Điện rốt cục biết sợ, bắt đầu chạy tán loạn, tháo chạy ra khắp bốn phương tám hướng. Hồ Lang và Lục Ly biết vô không cách nào diệt sạch hết được, dù sao nhân số cũng quá nhiều. Hơn nữa bọn họ chạy tới đây không phải là để đồ sát, mà là đến công kích sào huyệt Diêm Vương Điện, khiến cho đại quân Diêm Vương Điện quân tâm đại loạn, sĩ khí hạ thấp.
Rầm rầm rầm!
Hồ Lang đánh ra từng đạo Huyền lực, san bằng vô số thành bảo trong tổng điện Diêm Vương Điện, thậm chí còn đánh nát không ít kiến trúc phủ đệ xa hoa trong thành, biến Diêm Vương Thành thành một mảnh phế tích.
Còn về truyền tống trận, ngay từ lúc đám người Hồ Lang vừa xuất hiện đã sớm bị đánh nát, phòng ngừa cường giả thế lực các thế lực còn lại đi đến cứu viện.
Hưu!
Lại đánh giết thêm một lúc, thấy võ giả đã trốn chạy gần hết, chỉ còn mỗi bình dân co ro run rẩy trong hoảng sợ, Hồ Lang hét lớn nói:
- Đi, đi Thủy Tinh Thành.
Lúc tới là một trăm lẻ hai người, lúc đi chỉ còn chín mươi tám người, ngoài ra còn có bảy tám người bị thương ở các mức độ khác nhau. Ba người tử trận đều là bởi quá khinh địch, bị mấy tên võ giả Diêm Vương Điện đồng quy vu tận nên mới chết.
Chỉ riêng hai người Hồ Lang và Lục Ly đã có thể sánh ngang thiên quân vạn mã, lấy được chiến quả như thế là điều quá đỗi bình thường. Tiếp sau, chúng nhân lao vun vút thẳng về hướng nam, binh sĩ đào tẩu gặp được trên đường đều bị diệt sạch.
Bay một canh giờ, tiến vào trong núi hoang, Lục Ly đảo mắt nhìn sang Hồ Lang hỏi:
- Thượng tướng quân, chúng ta thật đi Thủy Tinh Thành?
Thủy Tinh Thành là tổng bộ Thủy Tinh Cung, một trong hai đại thế lực mặt nam U Châu, từ chỗ này đi đến Thủy Tinh Thành chí ít phải cần mười mấy ngày. Bởi thế Lục Ly mới cảm thấy nghi hoặc, bởi vì mặt bắc còn một đại thế lực khác là Huyền Vũ Điện, lại chỉ cách nơi này chừng hai ba ngày lộ trình, tại sao không đi tấn công Huyền Vũ Điện trước?
- Giương đông kích tây thôi, chúng ta tự nhiên muốn đi Huyền Vũ Điện!
Hồ Lang cười hắc hắc, Lục Ly nghe vậy mới tỉnh ra, song lại cảm thấy kỳ thật không cần phải làm thế, bởi vì ở U Châu đã không có Nhân Hoàng. Nhân Hoàng U Châu đều đang ở Vân Châu, có toàn tốc trở về cũng không vậy được, mà dù muốn trở về, Lục Linh sẽ dễ dàng để bọn hắn triệt thoát ư?
- Hay là trực tiếp giết vào trong đại thành nào đó, ngồi truyền tống trận tới thẳng Huyền Vũ Điện?
Lục Ly đưa ra đề nghị, dù phải quyết chiến đại thành, chiếm giữ truyền tống trận, không có Nhân Hoàng, ai còn có thể thương hại được đến bọn hắn?
- Quên đi.
Hồ Lang phủ quyết đề nghị này, giải thích nói:
- Chúng ta giết người chỉ là thứ yếu, chủ yếu vẫn là khiến đại quân U Châu quân tâm bất ổn, cho nên chúng ta không giết người, thật ra còn tốt hơn cả giết người! Nếu triệt để đánh tàn nơi này, đại quân U Châu không chừng sẽ vung đi ra, liều đến cá chết lưới rách.
- Được rồi.
Lần này Lục Linh để Lục Ly đi theo phối hợp hành động với Hồ Lang, bởi thế nếu Hồ Lang đã kiên trì hắn cũng không tiện nói gì thêm. Hai người dẫn theo đại quân ngày đêm kiêm trình, bí mật tiếp cận tới Huyền Vũ Thành, một đường chuyên đi hoang sơn dã lĩnh, nếu tránh không được thám báo liền trực tiếp giết chết.
Bởi vì tốc độ bọn hắn đủ nhanh, chỉ sau vẻn vẹn hai ngày rưỡi đã chạy tới phụ cận Huyền Vũ Thành. Lần này Hồ Lang không trực tiếp hạ lệnh tấn công mà để chúng nhân dừng lại nghỉ ngơi mấy canh giờ.
Dù thực lực bọn hắn đều rất mạnh, nhưng liên tục đi đường mấy ngày mấy đêm, tinh thần không khỏi có chút mệt mỏi. Nhiệm vụ Lục Linh giao phó cho Hồ Lang chỉ là quấy cho U Châu trời long đất lở, chứ không quy định cụ thể phải làm đến mức độ nào, phải giết bao nhiêu người.
Ăn chút lương khô, nghỉ ngơi bốn năm canh giờ, sau đó Hồ Lang vung tay nói:
- Đi, phá Huyền Vũ Thành!
Chúng nhân bay vụt lên, khí thế ai nấy đều ở trạng thái đỉnh thịnh, ùn ùn kéo tới Huyền Vũ Thành, dù sao cũng đã áp sát thành trì, không cần sợ bị lộ nữa.
Một tòa cự thành hiện ra phía xa xa, bên ngoài thành trì sáng lên quang tráo màu xanh lam.
Diêm Vương Thành vừa bị đồ, các đại thành còn lại lập tức được đến tin tức. Ngày thứ hai liền bóc mở đại trận hộ thành, mặc dù lực phòng ngự không quá mạnh, nhưng cũng có thể ngăn cản một đoạn thời gian.
Thấy đại trận hộ thành bóc mở, Hồ Lang và Lục Ly đều khẽ nhíu mày, đại trận này khẳng định được hội tụ rất nhiều năng lượng, bằng vào bọn hắn mà muốn phá mở, dự tính chí ít phải mất một hai canh giờ.
Một hai canh giờ liệu có xuất hiện biến cố gì không? Liệu có bị Nhân Hoàng U Châu mai phục? Điểm này không ai dám đứng ra đảm bảo cả.
Hồ Lang trầm ngâm thoáng chốc, cuối cùng cắn răng nói:
- Đại Quốc sư, ngươi dẫn người ẩn núp xung quanh, một mình ta đi ra phá thành. Dù gặp phải chuyện gì, bằng vào thực lực ta cũng có thể nhẹ nhàng thoát ra được.
Lục Ly nghĩ nghĩ liền nói:
- Hay là thế này đi, ta và ngươi cùng đi. Tốc độ của ta thế nào ngươi cũng biết rồi đấy.
- Không được!
Hồ Lang dị thường quả quyết nói:
- Ta một mình đi ra, ngươi đứng trong tối chiếu ứng, một mình ta phá thành cũng rất nhanh.
Lục Ly là em trai Lục Linh, dù Lục Linh không đặc ý dặn dò, nhưng nếu Lục Ly xảy ra chuyện, sợ rằng cả nhà hắn đều sẽ bị Lục Linh xử tử.
Hưu!…
Hồ Lang nói xong lập tức tung người bay vút lên, Lục Ly đành phải dẫn gần trăm người hạ xuống, tìm tới một sơn động gần đó, đứng quan sát Huyền Vũ Thành phía xa xa.
Rầm rầm rầm
Rất nhanh bên kia truyền đến tiếng nổ cực mạnh, Hồ Lang không ngừng tung ra đại thủ ấn nhắm vào đại trận hộ thành.
Trong thành tức thì gà bay chó sủa, hoảng loạn không thôi, vô số võ giả bay vụt lên, đứng trên tường thành, nhìn chằm chằm Hồ Lang giữa không trung.
- Đi ra thăm dò!
Lục Ly vung tay lên, một tên võ giả Thiên Lang Sơn lặng lẽ tiềm phục đi ra, một nén hương sau mới lặn trở về bẩm báo nói:
- Huyền Vũ Thành tương tự như Diêm Vương Thành, không có quá nhiều cường giả, Quân Hầu Cảnh chỉ vài trăm người, quân đội ước chừng cũng chỉ hơn hai mươi vạn.