Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Một tiếng hừ lạnh vang lên, từ trong thành bảo, lão giả đầu trọc bay vụt lên, một tay hóa quyền, nhắm thẳng thủ ấn giữa cao không ầm ầm nện tới.
Quyền này của hắn dẫn động lực lượng thiên địa, thiên địa Huyền lực hội tụ nơi quyền đầu, hình thành một hư ảnh nắm đấm màu hoàng kim cực lớn, va chạm thẳng tới đại thủ ấn đang từ trên không trấn áp xuống.
Oanh!
Không gian chấn động kịch liệt, đại thủ ấn và nắm đấm hoàng kim đồng thời nổ tung, hóa thành từng đạo sóng chấn động khủng bố khếch tán ra bốn phương tám hướng. Vô số thành bảo dưới đất bỗng chốc ầm vang sụp đổ, rất nhiều võ giả bị hất văng đi ra.
- Nhân Hoàng?
Hồ Lang nhìn lão giả đầu trọc vừa bay vụt lên, tròng mắt thoáng khẽ co rụt lại. Vừa rồi hắn đã dò xét qua lão giả đầu trọc này, rõ ràng chỉ là Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, sai lại đột nhiên biến thành Nhân Hoàng, thậm chí còn là Nhân Hoàng trung kỳ tương tự như hắn.
Hưu!
Từ trong thành bảo, Cơ Mộng Dao bay ra, đứng trên đỉnh thành bảo. Ngoài ra còn có mấy công tử khôi ngô khác từ trong các thành bảo gần đó bay vụt tới, đứng ở bên người Cơ Mộng Dao, cười lạnh nhìn lên Hồ Lang ở giữa trời.
Hưu! Hưu! Hưu!
Nơi xa vang lên từng tiếng xé gió, thám báo Lục Ly phái ra hoảng hốt bay về, từ đằng xa đã quát lớn:
- Có mai phục!
Sắc mặt Lục Ly trầm xuống, nhìn lại bóng người chi chít phía chân trời nơi xa, đợi khi thấy rõ chí ít phải có hơn ngàn Quân Hầu Cảnh đang ùn ùn kéo tới bên này, trong lòng không khỏi trầm trọng thêm mấy phần.
Đây quả nhiên là một bẫy rập, rõ ràng có người đào hố chờ bọn hắn chui vào, người kia biết rõ bọn hắn sẽ đến Huyền Vũ Thành.
Chỉ là Lục Ly vẫn hơi có chút nghi hoặc, chỉ bằng một tên Nhân Hoàng trung kỳ, hơn ngàn tên Quân Hầu cảnh, cộng với mấy chục vạn binh sĩ bình thường, chẳng lẽ có thể giữ lại được bọn hắn?
- Đi thôi!
Nếu đã bị người khác vây lên, còn giấu đầu lòi đuôi cũng chẳng ý nghĩa gì. Lục Ly vẫy tay, dẫn theo toàn bộ Quân Hầu Cảnh đỉnh phong phóng vút lên không, bay tới chỗ Hồ Lang.
Hồ Lang không tiếp tục ra tay mà nhìn chằm chằm lão giả đầu trọc kia, lạnh giọng nói:
- Ngươi không phải người U Châu, ngươi là người Luân Hồi Cung? Chẳng lẽ Luân Hồi Cung muốn nhúng tay vào phân tranh giữa Vân Châu và U Châu?
Từ rất nhiều năm trước Hồ Lang đã biết rõ tường tận về các Nhân Hoàng U Châu, lão giả đầu trọc này rất lạ mặt, tuyệt đối không thể nào là cường giả U Châu.
Lão giả đầu trọc cũng không ra tay mà khẽ cười nói:
- Danh hào lão phu chắc ngươi cũng có nghe qua, lão phu đến từ Long Dương Đảo, tên là Long Dương cư sĩ.
- Là ngươi?!
Khóe mắt Hồ Lang tràn ra sát ý, quát lạnh nói:
- Long Dương thất phu, đây là chuyện giữa Vân Châu và U Châu chúng ta, cứ sao ngươi lại muốn xen vào? Chẳng lẽ không sợ đợi chúng ta thắng trận chiến này, sau đó sẽ kéo tới san bằng Long Dương Đảo các ngươi?
Long Dương cư sĩ rất có tiếng tăm ở Vân Châu và U Châu, người này thậm chí cũng rất nổi danh ở Trung Châu, bởi vì hắn là một lão già biến thái.
Người này từng xưng bá ở một đại vực tại Trung Châu, tự phong là Long Dương cư sĩ, chuyên tìm thiếu niên khôi ngô tú mỹ để hành lạc.
Đại vực kia bị hắn làm cho ô yên chướng khí, rất nhiều thiếu niên bị hại, dẫn lên vô số gia tộc trong vực giới oán thán. Nhưng khi đó người này đã là Nhân Hoàng, các gia tộc trong vực giới chỉ dám giận mà không dám nói.
Đến sau lão già biến thái này vẫn không biết thu liễm, lúc ra ngoài du ngoạn, đụng phải một công tử bàng hệ của Bách Hoa Các. Thấy công tử kia tuổi trẻ khôi ngô liền nảy sinh tà niệm, cường hành trói lại công tử này mang về Long Dương Thành.
Mặc dù công tử đó chỉ là con em bàng hệ, nhưng sau khi cao tầng Bách Hoa Các biết được tin vẫn phẫn nộ không thôi, lập tức phái người truy sát Long Dương cư sĩ, chém giết cả nhà hắn. Từ đó Long Dương cư sĩ mất tích bí ẩn, không còn xuất hiện ở Trung Châu nữa.
Người ngoài không biết lão già biến thái này đi đâu, nhưng các đại thế lực Vân Châu và U Châu lại rất rõ ràng. Lão già biến thái này tới hải vực bên ngoài U Châu và Vân Châu, chiếm cứ một hải đảo, đặt tên là Long Dương Đảo, đồng thời im ắng bắt cóc rất nhiều nam tử tuổi trẻ khôi ngô ở Vân Châu và U Châu.
Bắt cóc quá nhiều, chẳng mấy chốc liền dẫn lên lửa giận từ các đại thế lực Vân Châu và U Châu, U Châu phái ra mấy tên Nhân Hoàng định đánh chết Long Dương cư sĩ. Chỉ là lão già biến thái này thủ đoạn cao siêu, bất ngờ trụ vững trước sức tấn công từ các Nhân Hoàng U Châu, cuối cùng hai bên đạt thành hiệp nghị, nước sông không phạm nước giếng.
Kể từ đó Long Dương cư sĩ không tiếp tục tới Vân Châu U Châu bắt cóc nam tử trẻ tuổi nữa mà một mực náu mình ở Long Dương đảo. Lại không ngờ giờ hắn lại xuất hiện trong Huyền Vũ Thành, đồng thời rõ ràng còn có ý muốn giúp U Châu.
Lục Ly nghe xong tên Quân Hầu Cảnh bên cạnh giảng giải qua về sự tính của Long Dương cư sĩ, lông mày khẽ nhướng lên, đảo mắt nhìn về phía Cơ Mộng Dao nói:
- Thế vị tiểu thư Cơ gia này cũng là trùng hợp đến Huyền Vũ Thành du ngoạn ư?
- Ha ha ha!
Cơ Mộng Dao không chút khiếp nhược, đối mặt thẳng với Lục Ly, miệng phát ra tiếng cười như chuông bạc, nét mặt tự nhiên hiện đầy mị ý, so với thuật mị hoặc của Yên phu nhân thì không biết mạnh hơn bao nhiêu lần. Khiến cho vô số nam tử ánh mắt mông lung, tròng mắt Lục Ly bất giác cũng nóng rực lên.
- Lợi hại...
Lục Ly thầm hô Cơ Mộng Dao này nhất định đã tu luyện được mị thuật cực cao thâm, mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười của nàng đều câu hồn nhiếp phách, lay động đến dục vọng sâu thẳm trong lòng mỗi nam nhân, không thua gì Dạ Xoa tộc Nghiệp Cơ cả.
Cơ Mộng Điềm cười một lúc mới ôn nhu nói với Lục Ly:
- Lục công tử, sao thế? Ai quy định chúng ta không thể tới U Châu du ngoạn? Chẳng lẽ U Châu cũng là địa bàn của Lục công tử?
Lục Ly biết tác dụng của Cơ Mộng Dao trong trận chiến lần này, đồng thời cũng rất rõ ràng là nàng đang âm thầm giở trò quỷ, nhưng hắn không lấy ra được bất kỳ chứng cớ nào, giờ có nói gì cũng là vô nghĩa.