Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Không gian trong Man Thần Đỉnh đen nhánh, đưa tay không thấy năm ngón, càng khiến nàng sản sinh tâm lý hoảng loạn bất an, cộng thêm Lục Ly doạ nạt, Cơ Mộng Dao triệt để không cách nào bình tĩnh...
Lục Ly tự nhiên sẽ không ném một ngàn cái tráng hán đi vào, hắn chỉ đơn thuần muốn dọa Cơ Mộng Dao chút thôi. Tạm thời hắn còn chưa nghĩ ra nên xử trí nàng thế nào, bèn dứt khoát thu hồi thần niệm không để ý nữa, mặc cho nàng dày vò ở bên trong.
Hưu!
Nơi xa một đạo nhân ảnh bay vụt đến, Hồ Lang trở lại, trong tay còn nắm lấy ba tên công tử. Cả ba tên công tử người đầy máu, không biết đứt mất bao nhiêu đoạn xương cốt, ai nấy đều bị thương không nhẹ.
Oanh!
Hồ Lang vừa trở lại liền vứt ba người kia ra đất, hạ xuống bên cạnh Lục Ly, trên mặt lộ ra ý cười khinh bỉ, nói:
- Sao Ly thiếu không đùa giỡn con bé kia? Đây chính là tiểu thư Cơ gia, thiên tư quốc sắc, ta còn định quay về canh gác cho ngươi.
Đối với Hồ Lang mà nói, truy sát ba tên Quân Hầu Cảnh là chuyện dễ như trở bàn tay, vừa rồi Hồ Lang sớm đã trở lại, chỉ là thăm dò thấy Cơ Mộng Dao đang cởi quần áo mới không tiện hiện thân, quấy rầy chuyện tốt của Lục Ly.
Lục Ly không cho là đúng nói:
- Nữ tử tâm địa rắn rết, hồng phấn khô lâu, có gì hay mà chơi đùa, ngươi muốn chơi? Ta tặng nàng cho ngươi, thế nào?
- Hắc hắc, thế thì ta không dám.
Hồ Lang lắc đầu, ba tên công tử này hắn còn không dám giết, càng đừng nói khinh nhờn Cơ Mộng Dao. Lục Ly có đại nhân vật che chở, nhưng hắn thì không có. Nếu dám khinh nhờn Cơ Mộng Dao, sau này cường giả Cơ gia nhất định sẽ giá lâm Thiên Lang Sơn, diệt sạch tộc nhân của hắn.
Hồ Lang quét mắt nhìn xuống ba tên công tử dưới đất, dò hỏi:
- Ly thiếu, xử lý ba người này thế nào?
Lục Ly lướt nhìn một lượt, lạnh giọng hỏi:
- Ba người các ngươi tên gì, đến từ gia tộc nào, trả lời cho đàng hoàng, nếu không... Hừ hừ.
Chân ba tên công tử đều đứt đoạn, xương cốt trên người bị Hồ Lang bẻ không biết bao nhiêu. Đối mặt Nhân Hoàng, ba người sớm đã từ bỏ ý định chạy trốn hay phản kháng, nghe được câu hỏi của Lục Ly... Trong mắt ba người bất giác lộ ra vẻ phẫn hận, trừng nhìn Lục Ly, quật cường không đáp.
Hưu!
Hồ Lang thấy thế liền nổi giận, trong tay hiện ra một chiếc roi, trên roi có rất nhiều gai nhọn, nhanh như thiểm điện quất xuống. Hắn không dám giết mấy người này, nhưng ngược đãi một phen thì đương nhiên không cần quá băn khoăn.
- A!
Rất nhanh ba người liên thanh hét thảm, trên roi này có gai nhọn, đánh lên người không khác gì bị vô số cương châm đâm vào. Một người trong đó lập tức bị dọa sợ, hô to:
- Ta nói, ta nói, ta đến từ U Minh Giáo, ta tên Dương Vũ, ông nội của ta là Tứ trưởng lão U Minh Giáo Dương Hổ!
- Dương Vũ?
Lục Ly khoát tay ngăn lại, Hồ Lang thu roi về, Lục Ly hỏi:
- Ngươi có quan hệ thế nào với Dương Hiên?
Dương Vũ thoáng ngừng một lát, sau đó thành thật nói:
- Thiếu tộc trưởng là đường đệ của ta.
- À!
Lục Ly gật đầu, không khỏi có chút đâu đầu, Dương Vũ là con em trực hệ Dương gia U Minh Giáo, giết hắn sợ rằng Dương gia sẽ phát điên mất.
Ánh mắt hắn như chủy quỷ quăng ném về phía hai người còn lại, một người trong đó vội hô lên:
- Ta tên Triệu Khả, ta là thiếu tộc trưởng Triệu gia Thủy Tinh Cung.
Người cuối cùng cũng tiếp lời:
- Ta tên Lực Cô, là thiếu tộc trưởng Tinh Minh.
- Thủy Tinh Cung? Tinh Minh?
Đây là hai đại thế lực mặt nam U Châu, lúc trước Lục Ly được đến tin tức, nghe nói thiếu tộc trưởng hai thế đại lực mặt nam U Châu đều bị Cơ Mộng Dao mê cho thất điên bát đảo. Xem ra tin tức này là thật, nếu không hai người làm sao sẽ lấy thân phạm hiểm, đi theo Cơ Mộng Dao tới Huyền Vũ Thành.
Hưu!
Thân hình Lục Ly chợt lóe, thần binh Long Đế trùng trùng bổ lên đầu Triệu Khả và Lực Cơ, hai người lập tức bị nện chết tươi. Cơ Mộng Dao và Dương Vũ hắn không dám giết, chứ hai người này tự nhiên không có gì phải khách khí.
Tuy nói hai đại thế lực Thủy Tinh Cung và Minh Tinh có quan hệ giao hảo với Thiên Địa Trủng, nhưng hai đại thế lực này sau cùng vẫn lựa chọn xâm phạm Vân Châu. Chỉ cần xâm phạm Vân Châu thì chính là kẻ thù của hắn, dù sau này Lục Ly có diệt đi hai đại thế lực kia, Dạ Lạc khẳng định cũng sẽ không nói gì.
Ken két két!
Hai người vừa nãy còn sống sờ sờ ra đấy, giờ đây lại đã biến thành hai thi thể không được toàn vẹn, máu tươi bắn cả lên mặt Dương Vũ khiến hắn sợ chết khiếp, răng hàm run cầm cập.
- Hừ!
Lục Ly khinh miệt liếc nhìn Dương Vũ một cái, so ra thì tên Dương Vũ này kém xa Dương Hiên, chỉ là một đứa chết nhát. Thần binh trong tay Lục Ly chậm rãi di động, cuối cùng gác lên trên cổ Dương Vũ.
- Đừng giết ta, đừng giết ta, Lục công tử. Chuyện lần này đều là chủ ý của tiện nhân Cơ Mộng Dao kia, ta chỉ là cùng theo tới chơi, ta thề tuyệt đối không có ý mưu hại ngươi...
Dương Vũ vội vàng xin tha, đẩy hết mọi trách nhiệm lên người Cơ Mộng Dao, sắc mặt hắn tái xanh dị thường, hàm răng không ngừng run rẩy.
Lục Ly trầm ngâm thoáng chốc rồi nói:
- Có giết ngươi hay không, vậy phải xem ngươi giá trị đến đâu! Nếu ngươi có thể lấy ra thứ gì hoặc tin gì khiến ta động tâm, có lẽ ta sẽ thả ngươi về Trung Châu.
Tròng mắt Dương Vũ chớp chớp, thiếu chút muốn khóc, mặc dù hắn là con em trực hệ Dương gia, nhưng hắn chỉ là một tên vô tích sự, không hề được gia tộc coi trọng, hắn thì có thể lấy ra được thứ gì khiến Lục Ly động tâm?
Trên tay Lục Ly còn cầm lấy Man Thần Đỉnh, bán Thần khí đều có, Dương Vũ còn thứ gì có thể khiến Lục Ly động tâm?
Dương Vũ nghĩ ngợi một lúc, sau đó nói:
- Ta có một quyển bí thuật thượng cổ, thuộc loại linh hồn, được đến trong một di tích cổ. Nghe nói Lục công tử ngươi là võ giả linh hồn, hi vọng thứ này có thể trợ giúp được ngươi.
Giới chỉ trên tay Dương Vũ sáng lên, trong tay hiện ra một quyển da thú màu hoàng kim, hắn cung kính đưa lên. Lục Ly thu lại Man Thần Đỉnh, cầm lấy quét nhìn mấy lượt, đây quả thực là bí thuật thượng cổ, mặt trên toàn là cổ tự.
Lục Ly đọc qua bí thuật một lượt, xác định đây đúng là bí thuật linh hồn.