Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Cơ Mộng Dao đáng thương ngước nhìn Lục Ly, thần tình xấu hổ không biết chui mặt vào đâu.
Mặt nàng đỏ ửng, da thịt toàn thân cũng nổi lên quang trạch màu phấn hồng nhàn nhạt, tựa như một trái táo chín mọng, khiến người khó mà kìm lòng muốn đi lên cắn một cái.
Lục Ly bất giác nuốt xuống mấy ngụm nước bọt, tròng mắt lồi cả ra, trong lòng lại không ngừng cười lạnh, Cơ Mộng Dao vô hình phóng thích mị thuật với hắn. Thông qua Dạ Xoa Tộc, đối với mị thuật hắn đã phần nào hiểu rõ, cộng thêm linh hồn hắn cường đại, định lực cũng được tăng lên nhiều, chút thủ đoạn nhỏ kia của Cơ Mộng Dao tự nhiên không qua mắt được hắn.
Hắn hét lên, giương cao thần binh Long Đế trong tay, nói:
- Chưa đủ, tiếp tục cởi...
- Ngươi...
Cơ Mộng Dao cắn cắn đôi môi kiều diễm, thân mình khẽ run rẩy, đôi song phong trước ngực thoáng dập dờn. Ngần ngừ một lát, cuối cùng nàng nhẹ nhàng kéo dây buộc sau lưng, chậm rãi tháo yếm xuống, chỉ là hai cánh tay lại cấp tốc giơ lên che khuất hai ngọn song phong sung mãn và phần thần bí bên dưới.
- Đúng là tuyệt phẩm.
Lục Ly ngấm ngầm gật đầu, dung mạo Cơ Mộng Điềm càng hơn Cơ Mộng Dao mấy phần, không biết lúc Cơ Mộng Điềm cởi quần áo ra liệu có càng khiến người cuồng dại?
Ánh mắt Lục Ly không chút kiêng kỵ đảo qua trên dưới Cơ Mộng Dao một lượt, thậm chí còn điều khiển Mệnh Luân di chuyển mấy vòng quanh người Cơ Mộng Dao, thưởng thức trọn vẹn xuân quang vô thượng tuyệt mỹ trước mặt.
Cơ Mộng Dao vừa thẹn vừa giận, mắt trợn trừng nhìn Lục Ly, nhưng chờ mãi mà chẳng thấy Lục Ly đáp xuống, nàng không khỏi nhíu mày, trong lòng rất là nghi hoặc.
Đối với dung mạo bản thân, Cơ Mộng Dao rất là tự tin, cộng thêm chuyên tu mị thuật. Nàng tin tưởng trên thế gian này không mấy nam nhân có thể đứng vững trước sự cám dỗ của nàng, trừ phi nam nhân kia cũng như Long Dương cư sĩ, không thích nữ sắc, hoặc là Liễu Hạ Huệ chân chính.
Mới đầu đúng là nàng có ý dụ hoặc Lục Ly, muốn cho Lục Ly phát sinh quan hệ với mình. Nàng rất tự tin, chỉ cần Lục Ly chiếm hữu nàng, nàng sẽ không chỉ giữ mạng mạng nhỏ mà còn có thể khiến Lục Ly té ngã nhào.
Lục Ly bắt nàng cởi quần áo, nàng tưởng là Lục Ly nổi sắc tâm. Chính đang chờ đợi Lục Ly vồ đến như dã thú, loạn củng lên người mình, không ngờ Lục Ly lại chậm chạp không hạ xuống, mà cứ một mực vòng quanh, điều này khiến nàng rất nghi hoặc, đồng thời xấu hổ và quẫn bách dị thường.
Lát sau, Lục Ly rốt cục mới mở miệng nói tiếp:
- Ném Không Gian Giới Chỉ lại đây.
- Hả?
Nét mặt Cơ Mộng Dao hơi biến, trong lòng bất giác có cảm giác không ổn, nàng ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lục Ly nói:
- Lục Ly, ngươi đừng quá đáng, cướp sắc thì thôi, ngươi còn muốn cướp tài? Trong giới chỉ của ta không có bảo vật gì đâu.
- Nói nhảm ít thôi!
Thần niệm Lục Ly lại lần nữa cường hành tiến vào trong đầu Cơ Mộng Dao, thần binh Long Đế trên tay sáng lấp lánh, lạnh giọng nói:
- Hoặc là ném ra giới chỉ, hoặc là ta sẽ khiến linh hồn ngươi sụp đổ.
- Được... được rồi!
Cảm nhận được Hồn lực cường đại có thể tiến vào Hồn Đàm bất cứ lúc nào, Cơ Mộng Dao đành phải lấy ra Không Gian Giới Chỉ, ném mạnh về phía Lục Ly.
Lục Ly tiếp lấy Không Gian Giới Chỉ, sau đó thấp giọng nói với Tiểu Bạch trong tay áo:
- Tiểu Bạch, lấy ra Man Thần Đỉnh, thu người này vào.
Ông!
Mi tâm Tiểu Bạch sáng lên, Man Thần Đỉnh gào thét đi ra, lơ lửng giữa trời, phóng đại gấp mấy lần, sau đó nắp đỉnh mở ra, một cỗ hấp lực cường đại bao phủ Cơ Mộng Dao.
- A... Lục Ly, ngươi hèn hạ vô sỉ, không bằng cầm thú!
Cơ Mộng Dao kinh hãi thất sắc, đến lúc này rồi mà nàng còn không hiểu ra, vậy thì không bằng cả heo.
Lục Ly chưa từng bị nàng mị hoặc, chưa từng nghĩ tới đùa bỡn thân thể nàng. Nàng quá biết rõ Man Thần Đỉnh, muội muội nàng Cơ Mộng Điềm từng bị dày vò chết đi sống lại trong này, một khi bị hút vào Man Thần Đỉnh, chờ đợi nàng chính là dày vò như Địa Ngục.
Hưu!
Toàn thân nàng lấp lánh quang mang, trên cổ hiện ra ấn ký Hỏa Phượng, định phóng thích huyết mạch thần kỹ tấn công Lục Ly. Đồng thời lách mình tránh sang một bên, ý đồ thoát khỏi hấp lực từ Man Thần Đỉnh.
- Ha ha!
Lục Ly nhếch môi cười lạnh, thần niệm cường đại hóa thành sóng chấn động tiến vào trong Hồn Đàm Cơ Mộng Dao. Cơ Mộng Dao kêu thảm một tiếng, chưa kịp phóng thích huyết mạch thần kỹ thì đã bị hấp lực từ Man Thần Đỉnh hút vào.
Ầm!
Nắp Man Thần Đỉnh khép lại, cấp tốc thu nhỏ bay vụt trở về. Lục Ly đưa tay bắt lấy, thần niệm quét vào, thấy Cơ Mộng Dao hoảng sợ đứng ở bên trong liền truyền lời vào, nói:
- Cơ tiểu thư, ngươi nói xem, hay là để ta bắt một ngàn tráng hán đi vào, để ngươi ở bên trong hưởng thụ một năm, đề nghị này được không?
Đứng trơ trọi trong Man Thần Đỉnh, lần này Cơ Mộng Dao sợ thật sự, bởi vì mọi chuyện đã hoàn toàn thoát khỏi tầm tay nàng. Nghe được lời kia của Lục Ly... Nàng lại càng sợ tới độ sắc mặt tái xanh.
Nàng là tiểu thư Cơ gia, tuy không còn băng thanh ngọc khiết, ở Trung Châu còn là giao tế hoa nổi danh, có quan hệ mập mờ với rất nhiều công tử các gia tộc. Nhưng nàng không hề cho rằng mình là hạng phóng đãng, loại công tử bình thường đừng hòng sờ đến đầu ngón tay của nàng.
Để một ngàn tráng hán cường bạo suốt một năm, chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến người không rét mà run, làm thế quả thực còn khó chịu hơn cả giết nàng. Nàng nói thế nào cũng là tiểu thư trực hệ Cơ gia, chuyện này mà truyền ra, nàng làm gì còn mặt mũi sống trên đời nữa.
Còn về một ngàn tráng hán làm sao ném được hết vào trong này, tráng hán bình thường thì làm gì được Quân Hầu Cảnh như nàng, những chuyện đó nàng thậm chí không tâm tư nghĩ đến, chỉ biết sợ đến độ cả người run lên.
Người vừa ra đời liền sẽ được mặc vào quần áo, quần áo khoác lên thân vừa giữ ấm, vừa có thể mang đến cảm giác an toàn. Lúc này Cơ Mộng Dao lại trần trùng trục đứng lẻ loi trong Man Thần Đỉnh, Không Gian Giới Chỉ bị Lục Ly cầm đi, tự nhiên không thể biến ra quần áo từ hư không được. Điều này khiến nàng rất không có cảm giác an toàn, trong lòng sợ hãi chí cực.