Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 907 - Chương 906: Thế Bất Lưỡng Lập (Không Đội Trời Chung)

Bất Diệt Long Đế Chương 906: Thế bất lưỡng lập (Không đội trời chung)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

- Oa, thật thần kỳ!

Hai hàng lông mi xinh xắn của Dạ Vũ khẽ chớp nháy, tử tế xem xét Lục Ly một lượt rồi nói:

- Vẫn là bộ dạng bây giờ dễ nhìn hơn, đúng rồi, Ly ca ca, vừa nãy ngươi kích thương người kia bằng thần thông gì vậy, lợi hại thật đấy...

Từ Lục công tử biến thành Ly ca ca, Dạ Vũ còn dí sát mặt lại, nhìn hắn cứ như nhìn động vật quý hiếm. Lục Ly ngượng ngùng vuốt vuốt cánh mũi, nghi hoặc hỏi:

- Dạ Vũ tiểu thư, chúng ta mới gặp nhau lần đầu. Ngươi thân là tiểu thư Dạ gia, chẳng phải nên dè dặt một chút...

- Hì hì!

Dạ Vũ không hề có chút nào quẫn bách, ngược lại còn làm mặt quỷ nói:

- Dù chúng ta mới lần đầu gặp mặt, nhưng ta lại rất quen thuộc Ly ca ca. Hết thảy tư liệu về ngươi ta đều sưu tầm qua, những chuyện truyền kỳ về ngươi ta đều nghe nhàm cả tai, ca ca ta cũng thường xuyên nhắc đến ngươi với ta. Ngươi và ca ca ta từng có giao tình, ta gọi ngươi một tiếng ca ca chẳng lẽ không được?

Thấy thần sắc Dạ Vũ có chút u oán, Lục Ly không khỏi khó xử, nhếch môi cười nói:

- Được chứ, được chứ. Đã nhận ngươi làm muội muội, thứ này xem như là lễ gặp mặt.

Lục Ly suy nghĩ một lát, lấy ra một bộ nhuyễn giáp Thánh giai màu đỏ đưa cho Dạ Vũ, kẻ sau lập tức chuyển buồn thành vui, lộ ra ý cười ngọt ngào nói:

- Ly ca ca thật tốt!

- Tiểu ma nữ a...

Lục Ly âm thầm cảm khái, có một vị muội muội ranh ma quỷ quái như thế, ngày thường chắc cũng đủ cho Dạ Lạc đau đầu. Lúc này hắn mới quay về chính sự, Dạ Lạc không tiện gặp mặt, hắn đành phải nhờ Dạ Vũ chuyển lời.

Thế là bèn dặn dò nói:

- Quay đầu nhờ ngươi nói giúp với ca ca ngươi một tiếng, trong hội đấu giá sáng mai, nếu ta không tiện ra tay thì nhờ hắn giúp ta mua một trái linh quả. Linh quả kia tên là Bồ Đề Quả, vô luận tiêu tốn đại giá bao nhiêu cũng phải đấu giá cho bằng được, bỏ ra bao nhiêu Huyền Tinh, quay đầu ta sẽ trả lại cho hắn.

- Ừm ừm!

Dạ Vũ không dám chậm trễ chính sự, khẽ gật đầu, sau đó lại nghiêng đầu nói:

- Ly ca ca, giờ ngươi đang ở Bắc Mạc hay là Vân Châu? Có cơ hội có thể dẫn ta tới đó chơi một chuyến không? Ca ca quản ta nghiêm quá, chẳng cho đi đâu chơi cả. Đúng rồi, có phải các ngươi có một tiểu thế giới có thể nối thông giữa Bắc Mạc và Vân Châu?

- Ách?

Lục Ly khẽ giật mình, việc này quả nhiên dẫn lên các đại gia tộc Trung Châu nghi ngờ, hắn đương nhiên sẽ không nói lung tung về chuyện Hoang giới, chỉ cười nhạt một tiếng nói:

- Ngươi muốn đến Bắc Mạc hay Vân Châu chơi đều được, đến nơi cứ nói tìm ta. À... ta không tiện ở lại đây quá lâu, giờ phải đi trước, chờ hội đấu giá kết thúc lại gặp.

- Được rồi!

Dạ Vũ thần sắc u oán nhìn Lục Ly nói:

- Quay đầu Ly ca ca nhất định phải dẫn ta đi chơi một chuyến đấy, nếu không ta không nhận ngươi làm ca ca.

Lục Ly cười khổ rời đi, không phải là hắn cảm thấy Dạ Vũ quá phiền, mà chỉ là lúc này thật không tiện nói chuyện lâu với Dạ Vũ, như thế rất dễ dẫn lên người ngoài nghi ngờ, ai biết xung quanh đây có thám báo gia tộc nào đó ẩn núp hay không.

Hắn đi ra ngoài, cùng với Cổ Mẫn rời khỏi Yên Vũ Các, hai người trực tiếp về lại biệt viện. Trên đường Lục Ly một mực hồi tưởng yến hội diễn ra trưa này, kiểm tra lại xem mình có chỗ nào sơ suất không.

Chờ lúc về lại biệt viện, Lục Ly vẫn không quá nắm chắc. Chủ yếu là Cơ Mộng Điềm quá thông minh, hôm nay hắn lại làm ra nhiều chuyện như vậy, rất có thể sẽ dẫn lên Cơ Mộng Điềm nghi ngờ.

Còn về thân phận Cổ Phong Lưu này thì không có gì đáng lo, sáng mai hội đấu giá liền bắt đầu, giờ mà Cơ Mộng Điềm muốn đi điều tra Cổ Phong Lưu thì cũng đã muộn, thời gian một ngày tuyệt đối không cách nào được đến tư liệu chính xác.

Hơn nữa, Cổ Mẫn nói trong Cổ gia quả thực có người tên Cổ Phong Lưu, còn mất tích mấy năm, dù đi tra cũng không tra được gì nhiều.

- Mặc kệ nó...

Giờ có nghĩ nhiều cũng vô ích, hết thảy phải xem hội đấu giá sáng mai. Nếu bọn Cơ Mộng Điềm muốn quấy rối, hắn dù công khai thân phận cũng phải đoạt cho bằng được, hắn cũng không tin, người Luân Hồi Cung dám công nhiên giết hắn trước mặt bao người.

...

Một tòa biệt viện trang nhã ở Phật sơn, Cơ Mộng Điềm và Điệp Phi Vũ đang ngồi uống trà trong đình, xung quanh là vườn hoa sặc sỡ.

Hai người sau khi rời khỏi yến hội liền tới chỗ này, Cơ Mộng Điềm một mực không lên tiếng, Điệp Phi Vũ thì lại nháy mày, tựa hồ còn đang hồi tưởng chuyện xảy ra trên yến hội vừa rồi.

- Phi Vũ.

Cơ Mộng Điềm trầm tư khoảnh khắc, sau đó mở miệng nói:

- Tên Cổ Phong Lưu kia, ngươi cảm thấy có vấn đề ở chỗ nào?

Điệp Phi Vũ vẫn cứ nhíu mày, bưng chén trà lên uống một ngụm rồi mới nói:

- Ta nói không ra được, người này mang đến cho ta cảm giác có một loại lực hút vô hình. Tựa hồ rất quen thuộc, song lại rất lạ lẫm.

- Quen thuộc, lạ lẫm?

Tròng mắt Cơ Mộng Điềm chớp lóe hàn mang, trầm giọng nói:

- Phi Vũ, ngươi nói xem, liệu hắn có phải là Lục Ly?

- Lục Ly?

Điệp Phi Vũ cả kinh, trong mắt chớp qua một tia sợ hãi, không khỏi bất giác nhớ lại đoạn ký ức không muốn hồi tưởng kia, cả người khẽ run lên.

Lát sau, nàng lắc đầu nói:

- Hẳn không phải Lục Ly, hắn không có dấu vết cải trang. Hơn nữa nếu là Lục Ly, sao hắn dám rêu rao như thế? Dù sao nơi này cũng là Trung Châu. Lại nói, nếu hắn là Lục Ly, vậy thì tới Vạn Phật Thành này làm gì? Ở đây cường giả như vậy, công tử tiểu thư các gia tộc tề tụ, hắn tới đây không sợ có đi mà không có về...

- Nếu đúng là Lục Ly, hắn tới đây nhất định là vì Bồ Đề Quả.

Khóe miệng Cơ Mộng Điềm lộ ra một tia hàn ý, nói:

- Giờ ta tử tế hồi tưởng lại, cũng ẩn ẩn cảm thấy có chút quen thuộc, xem ra rất có thể là hắn. Ha ha, loại hắn ra, ai có lá gan trêu đùa chúng ta như thế?

Chăm chú suy tính một phen, sơ hở không phải là ít.

Tỷ như Cổ gia chỉ là một gia tộc ngũ phẩm cỏn con, Cổ Phong Lưu trừ phi là não tàn, bằng không làm sao dám đắc tội nhiều công tử tiểu thư hào môn đến thế? Làm vậy khác gì mang đến tai họa vô tận cho Cổ gia.

Bình Luận (0)
Comment