Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Thân phận nàng và Điệp Phi Vũ tôn quý cỡ nào, Cổ Phong Lưu lại dám khinh nhờn các nàng ngay trước mặt bao người. Nếu tên Cổ Phong Lưu này vốn là dạng người như thế, e rằng sớm đã bị người chặt chết từ đời nảo đời nào.
- Thật đúng là Lục Ly?
Trong mắt Điệp Phi Vũ chớp qua một tia dị dạng, nghĩ nghĩ rồi nói:
- Hay là chúng ta phái người điều tra một phen, xem Cổ gia có người như thế hay không? Chuyện này muốn tra cũng dễ mà.
- Không cần!
Khóe miệng Cơ Mộng Điềm hiện lên ý cười lạnh lùng, âm u nói:
- Sáng mai trên hội đấu giá mọi thứ sẽ rõ ràng cả thôi, nếu hắn cạnh tranh Bồ Đề Quả, vậy thì không sai được. Hừ hừ, bất luận hắn có phải Lục Ly hay không thì cũng đừng hòng mua được Bồ Đề Quả.
Điệp Phi Vũ thấy bộ dạng sát khí đằng đằng của Cơ Mộng Điềm, không khỏi có chút lo lắng, dè dặt nói:
- Mộng Điềm tỷ, ta thấy tốt nhất ngươi vẫn đừng nên đối nghịch với Lục Ly thì hơn. Hắn là ác ma, đối nghịch với hắn, thua thiệt sẽ là ngươi!
- Ha ha.
Cơ Mộng Điềm khẽ cười, giễu cợt nói:
- Ta thừa nhận Lục Ly là đối thủ mạnh nhất mà đời này ta gặp phải, thậm chí giờ đã biến thành ma chướng trong lòng ta. Nếu không thể giết chết hắn, đời này ta vĩnh viễn không cách nào đột phá Địa Tiên, bởi thế... hoặc là hắn chết hoặc là ta vong, ta và hắn đã thành thế không đội trời chung.
Sáng sớm mùa thu, không khí se lạnh, tất nhiên đối với võ giả mà nói, dù là trời mưa tuyết mịt mù cũng sẽ không cảm thấy rét lạnh.
Trời vừa sáng, Vạn Phật Thành đã bắt đầu náo nhiệt. Hôm nay là ngày hội đấu giá được cử hành ở Phật sơn, vừa mới có thông báo, bởi vì lần này nhân số đông đúc... cho nên Đại Phật Tự quyết định công khai đấu giá ở quảng trường lộ thiên tại Phật sơn. Chỉ cần là võ giả đạt được Bất Diệt Cảnh, thân phận không thành vấn đề liền có thể tới đó tự do cạnh tranh và quan sát đấu giá.
Không chút nghi ngờ, tin tức này đã châm đốt trọn cả Vạn Phật Thành, lần này vốn có rất nhiều người không tính toán đi cạnh tranh, cũng không tư cách đi cạnh tranh, nhưng giờ có thể miễn phí quan sát, toàn thành tự nhiên sôi trào.
Lập tức vô số người tìm đến Khổng gia, người phát ngôn của Đại Phật Tự để xin được lên Phật sơn, chỉ cần thân phận không vấn đề, thực lực đạt đến Bất Diệt Cảnh, Khổng gia đều bố trí người đưa lên Phật sơn.
Mặt trời lên cao, ánh nắng mùa thu rải xuống ấm áp, hôm nay gió không lớn, chính là khí trời vô cùng tốt để tổ chức sự kiện như thế này.
Mấy người Lục Ly lại không vội, bởi vì tham dự cạnh tranh cần phải giao tiền đặt cọc, tiền đặt cọc giao càng nhiều, vị trí được an bài sẽ càng tốt. Lục Ly không thiếu Huyền Tinh, muốn có được vị trí tốt là điều tương đối đơn giản.
Phái một vị trưởng lão đi giao tiếp với người Khổng gia, trước thời điểm hội đấu giá cử hành nửa giờ, vị trưởng lão kia quay về, dặn dò nói:
- Xong rồi, lấy được một gian nhã các, bên trong có thể ngồi ba người.
- Đi thôi!
Còn nửa canh giờ, vừa khéo đủ để lên Phật sơn. Lục Ly quay đầu nhìn Cổ Mẫn và vị trưởng lão Cổ gia kia một cái, ba người rảo bước đi nhanh ra ngoài.
Tìm đến người Khổng gia, sau đó được người dẫn lên Phật sơn. Với thân phận Lục Ly hiện tại thì còn chưa đủ tư cách trực tiếp bay lên Phật sơn, nếu làm loạn, phỏng chừng người còn đang giữa không trung thì đã bị kích sát.
Phía dưới Phật sơn có một bậc thang đá nối thẳng lên cao, tương tự như đường vòng lên núi ở mộ Long Đế, thang đá uốn quanh, một đường quấn vòng lên tận chân trời.
Lối vào thang đá có hai cái tăng nhân trông giữ, hai người này khoác tăng bào màu nâu, thần sắc nghiêm túc, thực lực đều là Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, có thể thấy Đại Phật Tự coi trọng lần đấu giá này như thế nào.
Một tên quản sự Khổng gia dẫn theo ba người Lục Ly Cổ Mẫn đi lên bậc thềm. Mặc dù thềm đá rất nhiều, song thực lực đám người Lục Ly đều không sai, chỉ sau chừng một nén hương liền đã lên đỉnh núi.
Đỉnh núi rất rộng thoáng, hiện ra trước mắt là một tòa Phật tự chín tầng nguy nga. Tòa chùa miếu này nằm ở phía bắc Phật sơn, phương viên chí ít phải rộng đến ngàn trượng, là chùa miếu lớn nhất mà Lục Ly từng gặp.
Trừ mặt bắc ra, những nơi còn lại đều toàn là bảo tháp chùa chiền, nơi đây trừ miếu thờ ra thì không còn kiến trúc nào khác.
- Nhiều người quá!
Lục Ly đảo mắt nhìn quanh một lượt, phát hiện trên quảng trường khổng lồ trước mặt có chí ít gần vạn người đang ngồi, tiếng trò chuyện rì rầm như là họp chợ.
Ánh mắt Lục Ly hướng đến nhã các phía trước mặt, nói là nhã các, thật ra chỉ là một ít nhà gỗ nhỏ được tùy ý dựng lên, mặt trước ngăn cách bằng lụa mỏng, thần niệm tùy tiện đảo qua liền có thể dò xét được người ở bên trong.
Đương nhiên...
Có thể đi vào nhã các đều là người có thân phận tôn quý, phỏng chừng trong một ít nhã các còn có Nhân Hoàng đang ngồi, ai dám dùng thần niệm dò xét lung tung?
Hai bên quảng trường đứng từng dãy tăng nhân áo bào xám, tay cầm côn gỗ màu đen, làn da ai nấy thuần một màu đồng cổ, nét mặt lạnh lùng. Không cần nói cũng biết là La Hán của Đại Phật Tự, những người đều là vũ tăng, nhiệm vụ chính là duy trì trật tự hội đấu giá.
- Đều là Quân Hầu Cảnh đỉnh phong!
Lục Ly ngấm ngầm gật đầu, lúc này vũ tăng ở ngoài kia ít nhất phải có mấy trăm người, toàn bộ đều là Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, có thể thấy để uẩn Đại Phật Tự cường hoành cỡ nào, quả xứng với danh tiếng một trong mười hai Vương tộc.
- Vương tộc?
Lục Ly đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, không khỏi nghi hoặc thì thào hỏi dò Cổ Mẫn:
- Hòa thượng không có hậu đại, cũng không có gia tộc? Thế Vương tộc Đại phật tự là ai?
- Chính là Khổng gia!
Cổ Mẫn quét nhìn chung quanh một cái, áp thấp giọng nói:
- Hòa thượng Đại Phật Tự có thể tùy ý hoàn tục, xuất thế nhập thế đều không chịu quản thúc. Mười đời phương trượng gần đây đều là người Khổng gia, cho nên Vương tộc Đại Phật Tự tự nhiên cũng là Khổng gia.
- Thì ra là vậy!
Lục Ly đã hiểu, xuất thế nhập thế đều tùy ý, thế thì xuất gia hay không xuất gia đâu có gì khác biệt. Muốn kết hôn sinh con cứ hoàn tục là xong, đợi trai gái đủ cả lại xuất gia tiếp tục làm hòa thượng...