Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Ly ngấm ngầm gật đầu, hòa thượng tuổi trẻ này phong thái đạo mạo, chính khí lăng nhiên, Tà Ma bất xâm, pháp hiệu như thế ngược lại rất là thích hợp với hắn.
Hòa thượng tuổi trẻ đi đến chính giữa đấu giá trường, chắp tay trước ngực lần lượt hướng ra bốn phía khom mình hành lễ, mỉm cười nói:
- Bần tăng Tru Tà, chư vị thí chủ hữu lễ, hôm nay phụng mệnh phương trượng chủ trì đại điển đấu giá lần này.
- Oa!
Một ít tiểu thư các gia tộc ngồi trên bồ đoàn mặt chính nam vừa nhìn thấy Tru Tà lập tức như là hoa si phát ra tiếng kêu gào. Hòa thượng này đẹp đến không cách nào diễn tả, dự tính qua hôm nay, sẽ có không ít tiểu thư xuất gia gia nhập Đại Phật Tự.
Sa sa sa.
Lụa mỏng trong góc nhã các đột nhiên khẽ động, một chiếc đầu trọc nhỏ nhắn chui vào, dọa cho đám người Lục Ly sợ nhảy dựng lên.
- Hả....
Ba người Lục Ly và Cổ Mẫn quét mắt nhìn sang, thấy là một cô bé mặc tăng bào màu trắng, trên mặt ba người đều lộ ra vẻ kinh ngạc. Thực lực cả ba đều không thấp, thế mà tiểu ni cô này lại có thể bất động thanh sắc áp sát nơi này, thẳng đến khi vén rèm chui vào ba người mới giật mình nhận ra.
- Hì hì!
Tiểu ni cô chẳng hề có vẻ gì là sợ người lạ, trực tiếp chui đi vào, còn chui xuống dưới mặt bàn, ló đầu ra làm động tác cấm thanh với đám người Lục Ly.
Cổ Mẫn nhướng mày, muốn đi ra ngoài nhắc nhở tăng nhân Đại Phật Tự, Lục Ly lại khoát tay ngăn lại. Đây chỉ là một cô bé sáu bảy tuổi ham chơi mà thôi, có ở lại đây cũng chẳng phiền đến chuyện của bọn hắn.
Lục Ly mỉm cười nhìn xuống mặt bàn, phát hiện tiểu ni cô này rất là xinh xắn đáng yêu, nhìn cứ như búp bê, còn có hai chiếc răng khểnh, làn da trắng nõn nhẵn mịn, khoác một thân tăng bào dài thườn thượt, nhìn khá là buồn cười, lại càng tôn thêm vẻ đáng yêu.
Lục Ly cầm một trái linh quả đưa cho tiểu ni cô ngồi xổm dưới bàn, mỉm cười nói:
- Tiểu nha đầu, ăn đi.
Tiểu ni cô tiếp lấy linh quả, khẽ cười lộ ra hai chiếc răng khểnh, sau đó lại nhẹ giọng nói:
- Ta không gọi tiểu nha đầu, pháp danh của ta là Bàn Nhược. Đại ca ca, bộ dáng vốn có của ngươi dễ nhìn hơn bây giờ nhiều!
- Ách!
Lục Ly nhìn vào đôi tròng mắt đen nhánh như bảo thạch của cô bé, trong lòng chấn động kịch liệt, không ngờ tiểu ni cô này lại có thể xem thấu hình dáng thật của hắn?
Không đúng!
Hắn không phải cải trang, mà là dịch chuyển cơ thịt xương cốt, biến thành một người hoàn toàn khác. Tiểu ni nô tên Bàn Nhược này làm sao có thể nhìn ra được bộ dạng vốn có của hắn?
Lục Ly hồ nghi nhìn chằm chằm tiểu ni cô, song lại không hề nổi sát ý, cô bé này ngây thơ đáng yêu, đừng nói chỉ là xem thấu bộ dáng thật, dù có ra tay với hắn, hắn chắc cũng không lên nổi sát tâm.
- Hì hì!
Bàn Nhược thấy vẻ mặt nghi hoặc của Lục Ly mới chỉ vào mắt mình nói:
- Mắt của Bàn Nhược khác với người thường, có thể nhìn thấy rất nhiều rất nhiều thứ mà người khác không thấy được.
- Lợi hại!
Lục Ly giơ ngón tay cái lên, thấy bên ngoài đấu giá còn chưa bắt đầu, Tru Tà hòa thượng đang chỉ huy vài người làm chuẩn bị. Hắn hiếu kì hướng nhìn xuống dưới bàn, nhẹ giọng nói:
- Tiểu Bàn Nhược, ngươi một mình len lén đi ra, không sợ sư phụ trách phạt à?
- Không sợ!
Tiểu Bàn Nhược uốn ba tất lưỡi nói:
- Sư phụ không quản ta đâu, hôm nay tới nhiều khách nhân như vậy, trong chùa rất bận, Bàn Nhược mới có thể lười biếng một phen, không thì lúc này chẳng còn đang phải tụng kinh.
- Tiểu nha đầu đáng thương.
Nhìn bộ dạng nhíu mày của tiểu Bàn Nhược, Lục Ly không khỏi tán thán. Tiểu nha đầu ở cái tuổi này chính là tuổi ăn tuổi chơi, con nít ở gia đình bình thường ngày ngày chơi đến bất diệc nhạc hồ, trong khi tiểu ni cô lại ngày ngày làm bạn với cá gỗ, tuổi thơ như thế đối tại trẻ con thực sự là rất tàn nhẫn.
Tiểu Bàn Nhược đột nhiên chui ra từ dưới bàn, tiến đến bên tai Lục Ly nói khẽ:
- Đại ca ca, trong Hồn Đàm sao lại có một con rồng? Ta cảm thấy con rồng kia rất lợi hại.
- Cái này!
Cả người Lục Ly khẽ rung lên, linh hồn chấn động kịch liệt, vừa rồi hắn đã cảm ứng tiểu ni cô này một phen, chỉ là Mệnh Luân Cảnh đỉnh phong, căn bản không có thần niệm.
Nàng làm sao biết được trong Hồn Đàm mình có ấn ký Ngân Long? Hơn nữa ấn ký Ngân Long kia rất là quỷ dị, bình thường nếu có thần niệm dò xét, ấn ký Ngân Long sẽ trở nên mơ hồ. Ngay cả đám người Mông Thần đều không biết trong Hồn Đàm hắn có ấn ký Ngân Long, tại sao tiểu ni cô lại biết? Không lẽ nàng có yêu thuật?
- Đại ca ca đừng căng thẳng!
Tiểu Bàn Nhược tiến đến bên tai Lục Ly nói:
- Vừa nãy ta đã nói với ngươi rồi, con mắt ta khác với người thường, sư phó nói con mắt của ta là Thiên Linh Nhãn. Ta sẽ không nói cho người khác, ngay cả sư phó cũng sẽ không nói, dù sao đây cũng là bí mật của đại ca ca.
Lục Ly thoáng cả kinh, sau đó lại chợt nhớ tới một chuyện, thấp giọng hỏi:
- Chẳng lẽ Bàn Nhược là thiên địa thần thai?
- Hì hì!
Tiểu Bàn Nhược cười cười, lộ ra hai chiếc răng khểnh, tiến đến bên người Lục Ly nói:
- Đại ca ca ngươi có bí mật, Bàn Nhược cũng có bí mật. Ta không thể nói cho ngươi, sư phó dặnkhông thể nói cho bất cứ người nào về điều này.
Nhìn ý cười ngọt ngào trên mặt Bàn Nhược, Lục Ly càng thêm thiện cảm với tiểu nha đầu này, cô bé ngây thơ đáng yêu như thế, đổi lại là ai cũng sẽ sinh tâm hảo cảm.
Lục Ly nghĩ nghĩ rồi hỏi tiếp:
- Thế Bàn Nhược nói cho ta, ngươi nói nhiều như vậy, lại dựa sát thế này, chẳng lẽ không sợ đại ca ca hại ngươi? Tỷ như bắt ngươi đi bán chẳng hạn.
Ngay sau đó Lục Ly làm ra vẻ mặt hung tợn, cộng thêm bề ngoài vốn đang là một đại hán khôi qua, nhìn qua rất là hung ác.
- Hì hì!
Bàn Nhược lại chẳng hề sợ sệt, nghiêng đầu nói:
- Đại ca ca là người tốt, đại ca ca sẽ không hại Bàn Nhược. Nhiều người thế này, nhưng Bàn Nhược chỉ thích mỗi đại ca ca.
- Vì sao?
Lục Ly không hiểu, tiểu ni cô này trực tiếp chui vào trong nhã các của hắn, còn nói với hắn không ít chuyện, hai bên rất là thân mật. Nếu tiểu nha đầu không phải trời sinh quá dễ tin người, vậy thì nhất định là có nguyên nhân khác.