Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Con em mười hai Vương tộc vẫn chưa ai mở miệng kêu giá, tựa hồ chỉ là tới đây du ngoạn, căn bản không có ý ra tay. Trên Liên Hoa Đài ngược lại có mấy con em đại gia tộc xuất thủ, lần lượt mua xuống mấy nhóm linh quả.
Lục Ly nhàm chán theo dõi đấu giá, đợi lúc Tru Tà hòa thượng bắt đầu giới thiệu vật phẩm đấu giá tiếp theo, hắn sáp lại bên tai Bàn Nhược hỏi:
- Bàn Nhược biết tên mấy loại linh quả được đấu giá tiếp sau không?
- Biết!
Tiểu Bàn Nhược chớp chớp mắt nói:
- Tiếp sau còn có hơn bốn mươi loại linh quả được đấu giá, một ít linh quả trong đó còn là Bàn Nhược đích thân đi hái.
- Hả?
Cổ Mẫn và trưởng lão Cổ gia nghe được lời này của Bàn Nhược, không khỏi hiếu kì nhìn lại. Nha đầu Bàn Nhược này có tư cách tiến vào Linh Viên, xem ra địa vị ở Đại Phật Tự tuyệt đối không thấp.
Nghĩ đến tiểu ni cô xinh như búp bê này mới sáu bảy tuổi mà đã đạt tới Mệnh Luân Cảnh đỉnh phong. Hai người Cổ Mẫn đoán nàng có thể là con em đại gia tộc trong Đại Phật Tự, thậm chí rất có khả năng là tiểu thư Vương tộc Khổng gia.
Thân phận Bàn Nhược thế nào, Lục Ly thậm chí không cần đoán. Nàng rất có thể là thiên địa thần thai, dù không phải tiểu thư Khổng gia thì tuyệt đối cũng là bảo bối ở Đại Phật Tự.
Chỉ là hắn có chút không rõ ràng, Bàn Nhược một mình vụng trộm chạy tới trong gian nhã các này của hắn, thế mà người Đại Phật Tự lại không đi tìm? Chẳng lẽ Đại Phật Tự không sợ hắn bắt cóc Bàn Nhược?
Song rất nhanh hắn liền vứt chuyện này sang một bên, có chút cấp bách dò hỏi:
- Bàn Nhược biết ba kiện vật phẩm được đấu giá cuối cùng là gì không?
Bàn Nhược nghĩ nghĩ, sau đó nghiêng đầu thấp giọng nói:
- Biết, là Nhân Tiên Chi, Bồ Đề Quả và Long Tiên Quả, đây toàn là bảo vật đấu giá áp trục.
- Áp trục?!
Thần sắc Lục Ly bỗng chốc trở nên khó coi, Bồ Đề Quả còn đếm ngược thứ hai. Giá tiền không biết còn sẽ cao đến đâu, liệu sáu ức Tử Huyền Tinh này của hắn có thể nắm xuống được ư?
- Nếu còn không được thì mượn tạm Huyền Tinh từ chỗ Dạ Lạc vậy!
Lục Ly chỉ nghĩ được mỗi phương án này, hôm qua hắn đã dặn dò Dạ Vũ. Chắc Dạ Lạc sẽ có chuẩn bị, vài ức Tử Huyền Tinh Dạ gia nhất định có thể cầm ra được.
Hơn bốn mươi vật phẩm không phải trong thời gian ngắn là có thể đấu giá ra được, bởi vì mỗi vật phẩm Đại Phật Tự lấy ra đấu giá đều là linh quả trân quý, có được rất nhiều diệu dụng. Hôm nay đại biểu các gia tộc tới nhiều lắm, bởi thế mỗi lần đấu giá đều rất kịch liệt, phải cần không ít thời gian.
Nhất là càng về sau, linh quả lại càng trân quý, cạnh tranh lại càng khốc liệt, mỗi lần muốn thành giao đều phải mất mấy nén hương.
Giữa trưa nghỉ ngơi một lát, tự có tăng nhân dâng lên các loại linh quả chống đói. Tại trường đều là cường giả không ăn không uống một tháng đều vô sự, đoạn thời gian nghỉ trưa chỉ là để nói cho mọi người biết, buổi chiều mới là thời điểm cạnh tranh bảo vật chân chính.
- Những trái này đều chẳng ngon lành gì.
Lúc tăng nhân đi vào, Bàn Nhược giấu mình ở sau lưng Lục Ly, cũng không biết tăng nhân kia có nhìn thấy nàng hay không. Bàn Nhược quét mắt nhìn qua đĩa trái cây màu đỏ lửa được bưng tới, khẽ nhếch miệng, giới chỉ trong tay sáng lên, lấy ra hai quả lớn màu trắng, đưa cho Lục Ly một trái nói:
- Đại ca ca, ngươi ăn thứ này, thứ này mới ngon.
Lục Ly tiếp lấy cắn một miệng, bỗng chợt cảm thấy miệng lưỡi thơm ngát, một dòng nước ấm tràn ra khắp toàn thân, thoải mái vô cùng, hắn hiếu kì hỏi:
- Bàn Nhược, đây là quả gì?
Bàn Nhược cắn mấy miếng, hàm hồ không rõ nói:
- Đây là Phật Xá Quả, trong chùa đều không nỡ cầm ra đấu giá.
“Phật Xá Quả”, tròng mắt Cổ Mẫn và trưởng lão Cổ gia bỗng co rụt lại, nhìn chằm chằm trái cây trong tay Lục Ly, miệng bất giác chảy ra nước miếng.
Lục Ly thấy bộ dạng thèm khát của hai người Cổ Mẫn, không khỏi nghi hoặc giương lên nói:
- Làm sao? Quả này quý lắm à?
Cổ Mẫn nuốt một ngụm nước miếng, nói:
- Một trái giá trị chí ít phải ba trăm vạn Tử Huyền Tinh, ngươi nói có quý hay không, then chốt là có tiền cũng không mua được, Đại Phật Tự không bán...
- Ba trăm vạn Tử Huyền Tinh?
Lục Ly bị dọa sợ, ba trăm vạn Tử Huyền Tinh, đó chính là ba trăm ức Huyền Tinh, hắn đang cắn nuốt ba trăm ức Huyền Tinh?
- Quả nhiên là thứ tốt!
Lục Ly phát hiện những luồng khí nóng kia tràn khắp toàn thân, khiến nhục thân hắn càng thêm ngưng luyện, hơn nữa năng lượng này còn tràn vào Hồn Đàm, từ từ gia tăng cường độ cho linh hồn.
Nuốt xong quả kia, Lục Ly cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn, Bàn Nhược thấy thần tình đó của Lục Ly, cười ngọt ngào nói:
- Đại ca ca, Bàn Nhược hết Phật Xá Quả rồi, sư phó nói một ngày chỉ có thể ăn một trái. Thế nên trên người ta chỉ mang theo hai trái, lần sau sẽ mang nhiều thêm mấy trái cho ngươi ăn.
Nuốt linh quả trị giá tận ba trăm ức Huyền Tinh của Bàn Nhược, Lục Ly có chút ngượng ngùng, suy nghĩ một lát liền giương lên Không Gian Giới Chỉ, nói:
- Bàn Nhược cho ta ăn linh quả, ta cũng tặng Bàn Nhược một kiện lễ vật. Ngươi xem xem thích thứ nào bên trong thì nói với đại ca ca.
- Thật ư?
Tròng mắt đen nhánh của Bàn Nhược khẽ sáng lên lấp lánh, tử tế nhìn chăm chú vào giới chỉ một lúc lâu, cuối cùng mới nói:
- Đại ca ca, con thú nhỏ màu trắng kia đáng yêu quá, có thể đưa cho Bàn Nhược được không?
…
Lục Ly hết nói, ánh mắt tiểu ni cô này đúng là độc, tất cả bảo vật trên người hắn đều không sánh bằng Tiểu Bạch, hắn đương nhiên không thể tặng Tiểu Bạch cho người khác được, đành phải cười khổ nói:
- Con thú nhỏ kia không thể đưa người, đó là linh thú của đại ca ca.
- À, là Bàn Nhược đường đột.
Trên mặt Bàn Nhược chớp qua một tia tiếc nuối, sau đó lại liếc nhìn một lượt, có chút hưng phấn nói:
- Đại ca ca, ta muốn chiếc ngọc như ý kia!
Thần niệm Lục Ly quét vào, phát hiện chỉ là một kiện binh khí Thánh giai, cũng không biết là đoạt được từ ai, hắn lập tức lấy ra, đưa cho Bàn Nhược nói:
- Tặng ngươi.
Bàn Nhược có vẻ rất là vui sướng, ngọc như ý này toàn thân noãn vàng, chạm trổ rất tinh xảo, dài chừng bàn tay, rất là thích hợp với Bàn Nhược.