Tự nhiên Hồ Lang biết bên trong mảnh lôi hải phía trước, bao hàm vô số loại áo nghĩa mạnh mẽ, đừng nói Hồ Lang, cho dù Cổ Mẫn và các trưởng lão Cổ gia cũng biết. Vấn đề là đồ vật như áo nghĩa không phải muốn cảm ngộ là có thể cảm ngộ được, đừng nói ở đây quan sát mấy ngày, cho dù ở đây mấy năm, cũng không nhất định cảm ngộ được.
Hồ Lang nhìn mấy canh giờ, nội tâm không có bất kỳ cảm ngộ nào, nên hắn không lãng phí thời gian, dứt khoát nhắm mắt ngồi xếp bằng, tiếp tục tham ngộ áo nghĩa trước kia hắn cảm ngộ được.
Đến loại cảnh giới và tuổi như hắn, sẽ hiểu một cái đạo lý, tham thì thâm.
So với đi khắp nơi tìm cơ hội cảm ngộ áo nghĩa mới, không bằng tiếp tục nghiên cứu áo nghĩa trước kia, cảm ngộ loại áo nghĩa này đến cực hạn, sau đó lại khiến loại áo nghĩa này lên cấp.
Cũng giống như không gian phong ấn của Minh Vũ, nó chính là “Thế” thăng cấp mà thành. Áo nghĩa cấp thấp có thể tiến giai biến thành áo nghĩa cao cấp, điều kiện tiên quyết là ngươi phải cảm ngộ loại áo nghĩa này đến cực hạn.
Bất tri bất giác đã đến đêm, Lục Ly nhìn cả ngày, nhưng không có bất kỳ thu hoạch gì, hắn có thể cảm thụ được bên trong lôi đình cuồng bạo kia ẩn chứa các loại áo nghĩa, pháp tắc thần kỳ, nhưng không cách nào bắt được bất kỳ đạo vận nào, quả nhiên áo nghĩa không phải là thứ muốn cảm ngộ ùa có thể cảm ngộ được...
Tiểu Bạch vẫn vui vẻ chui ra chui vào biển rộng như cũ, tự nhiên Lục Ly không thể bỏ Tiểu Bạch ở nơi này, nên chỉ có tiếp tục phụng bồi nó. Hắn định ngồi xếp bằng ở đây mấy ngày, đợi đến khi truyền tống trận sửa chữa xong lại trở về.
Thực lực Tiểu Bạch càng mạnh, đại biểu thực lực của hắn càng mạnh, mặc dù Tiểu Bạch không phải linh thú của hắn, nhưng cũng không khác biệt linh thú là mấy.
Đột nhiên nửa đêm Hồ Lang mở mắt ra, nhìn về phía đông bắc, sau khi thần niệm khóa lại một vị trưởng lão Cổ gia, hắn mới yên tâm cảnh giác, từ xa hỏi:
- Có tình huống gì sao?
Trưởng lão Cổ gia bay vụt đến, đứng ở trên chiến xa, chắp tay nói với Lục Ly và Hồ Lang:
- Trên một cái tiểu đảo bên ngoài đông bắc vạn dặm, có rất nhiều võ giả tụ tập. Mấy vị Quân Hầu cảnh Cửu U Đảo cũng ở đây, dường như phát hiện ra bảo bối gì đó?
- Bảo bối?
Lục Ly và Hồ Lang liếc mắt nhìn nhau, trong lòng Lục Ly thầm nhủ một câu, trong biển rộng có thể có bảo bối gì?
Nhưng Hồ Lang lại cảm thấy hứng thú, gật đầu nói:
- Nói một chút tình huống cụ thể.
Ở phía đông bắc vạn dặm có một cái hải đảo nhỏ, vốn bị một cái tiểu gia tộc chiếm cứ. Trên vùng biển này có rất nhiều hòn đảo nhỏ, các tiểu gia tộc xuống dốc ở Trung Châu sẽ chiếm lấy một hòn đảo ở đây, sau đó khai thác lấy chút linh tài trong biển, để mọi người không đến nỗi chết đói.
Nhìn từ bên ngoài, thì các tiểu gia tộc xung quanh đều nương tựa Cửu U Đảo, nhưng thật ra Cửu U Đảo cũng không ưa thích quản thúc những tiểu gia tộc này, không có quá nhiều béo bở, cứ mặc cho bọn họ phát triển.
Hôm qua lôi bạo đánh xuống, tiểu gia tộc trên đảo kia rất thảm, lôi bạo đi ngang qua chỗ bọn họ, tiểu gia tộc có hơn một ngàn người nhưng chỉ chạy trốn được mười mấy người, còn lại đều bị lôi điện đánh chết.
Sau khi lôi bạo dời đi, mười mấy người này bi thương trở lại tiểu đảo, chuẩn bị thu dọn thi thể tộc nhân đi an táng. Thì bọn họ lại phát hiện, tiểu đảo bị bổ ra một cái khe hở to lớn, trong khe có thể thấy kim quang lờ mờ, vậy mà phát hiện ra một cái cung điện nho nhỏ dưới đất.
Phát hiện này khiến mấy chục người còn sót lại của tiểu gia tộc vô cùng phấn chấn, nếu có thể lấy được bảo vật ở bên trong mà nói. Gia tộc vẫn có thể nhanh chóng quật khởi. Thê tử chết rồi có thể cưới người mới, con chết rồi có thể sinh lại, chỉ cần có được lượng lớn tài phú, là gia tộc sẽ nhanh chóng quật khởi.
Nhưng...
Mười mấy người trong số bọn họ đi xuống, lại chết toàn bộ rồi. Người mạnh nhất trong tiểu gia tộc này là Mệnh Luân cảnh, tự nhiên không dám tiếp tục mạo hiểm, chỉ có thể cầu viện các thế lực xung quanh, hi vọng cùng nhau tầm bảo. Lại không nghĩ rằng tin tức truyền ra ngoài, khiến tất cả cường giả ở xung quanh đều chạy tới...
- Cung điện dưới đất?
Lục Ly và Hồ Lang đều có một chút hứng thú, Thần Châu đại địa cường giả như mây, có rất nhiều cường giả ưa thích cô độc, bởi vì bọn họ cảm thấy gia tộc, thân tình và trần thế sẽ ảnh hưởng tới đạo tâm của bọn họ.
Cho nên lúc những cường giả này chết đi, bởi vì không có hậu nhân, thường thường ưa thích tìm kiếm một nơi kín đáo, kiến tạo một cái cung điện, mang tất cả bảo vật suốt đời mình lấy được giấu ở bên trong. Nếu như người nào hữu duyên, sẽ có được bảo tàng của hắn.
Nghe trưởng lão Cổ gia giải thích xong, Hồ Lang rục rịch, nhưng Lục Ly vẫn có một ít băn khoăn, nói như thế nào xung quanh cũng đều là phạm vi thế lực Cửu U Đảo, bọn họ đi qua tranh đoạt bảo vật, sẽ làm những thế lực dưới trướng Đại Phật Tự sinh lòng bất mãn. Đến lúc đó sẽ ảnh hưởng quan hệ với Đại Phật Tự, hắn lại không thiếu bảo vật, ngay cả bán thần khí cũng có.
- Quên đi.
Lục Ly trầm ngâm chốc lát, thấy trưởng lão Cổ gia nóng lòng muốn thử, khoát tay áo nói ra:
- Các ngươi đi qua xem một chút là được, nhưng không nên đi tranh đoạt bảo vật. Nếu như cần hỗ trợ các ngươi có thể giúp đỡ chút, vị đảo chủ kia biết thân phận của ta, các ngươi hỗ trợ, hắn có được bảo vật nhất định sẽ phân một ít cho các ngươi.
- Được!
Trưởng lão Cổ gia hưng phấn rời đi, hắn nhất định phải tới đây xin chỉ thị của Lục Ly, nếu như Lục Ly không đồng ý cho bọn họ đi qua, làm sao bọn họ dám đi.
Hồ Lang nghĩ một lát, cũng không quá để ý. Hắn là Nhân Hoàng, sơn chủ Thiên Lang Sơn, chướng mắt bảo vật phổ thông, trừ phi bên trong có bán thần khí. Nhưng chuyện này cơ bản là không thể nào, những bán thần khí đã biết đến ở Thần Châu đại địa đều ở trong tay các siêu cấp gia tộc.
Tiểu Bạch còn đang chui ra chui vào trong biển sâu, Lục Ly nhìn một hồi rồi lại tiếp tục ngồi xếp bằng, Hồ Lang cũng không để ý tới, ngồi xếp bằng theo.