Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Chết...đi
Thân thể Triệu Mặc Dương bắn ra như mãnh hổ, hắn vẫy tay một cái tấm khiên bay trở lại, chắn ở phía trước. Cánh tay còn lại vung một thanh đại đao có răng cưa tiếp cận Hồ Lang từ bên phải.
Một trái một phải, hai đường giáp công!
- Hưu...
Lực Ương như một con độc xà chạy trốn ra ngoài từ phía sau Triệu Mặc Dương, dứt khoát lướt về phía Lục Ly. Trường cung trong tay của hắn sáng lên, lần này liên tục bắn ra ba mũi tên, khóa chặt Lục Ly đang nằm trong góc lại.
- Ly thiếu...
Hồ Lang bị giáp công trái phải, bản thân cũng khó bảo toàn, không cách nào chú ý đến Lục Ly bên kia, chỉ có thể hét lớn một tiếng. Tiếng hô quanh quẩn ở trong đại điện, đinh tai nhức óc mãi không thôi.
Ba mũi tên như ba con độc xà dữ tợn bắn về phía Lục Ly, tốc độ cực nhanh, bên trong ẩn chứa lực lượng khủng bố. Cho dù Lục Ly có chiến giáp Thánh giai, cũng vẫn bị bắn chết. Nếu như bắn trúng đầu mà nói... trong nháy mắt đầu sẽ nổ tung.
- Oanh...
Đúng vào lúc này Lục Ly lại mở mắt, hắn không thể không mở ra, bởi vì hắn cảm nhận được uy hiếp trí mạng.
Đôi mắt hắn hiện lên ánh sáng lạnh giá, như một con dã thú hình người, nhìn hai mũi tên nhọn đang bắn nhanh đến, trong đôi mắt không có bất kỳ bối rối nào, yên tĩnh như một vũng nước đọng.
- Oanh...
Đột nhiên tay phải Lục Ly sáng lên, một đạo ngân quang lấp lánh, vô số lân phiến nhỏ xíu giăng đầy, bàn tay biến lớn, năm ngón tay biến thành móng vuốt dài, Lục Ly phóng ra thần kỹ huyết mạch huyết trảo.
- Roẹt!
Một mũi tên dài bắn tới, Lục Ly dùng huyết trảo chộp lấy, nhẹ nhàng bóp nó thành tro bụi, hai mũi tên còn lại lần lượt bay đến, nhưng vẫn bị Lục Ly ung dung bẻ vụn như cũ.
- Móng vuốt này thật mạnh!
Bên trong mũi tên ẩn chứa lực lượng khổng lồ, nhưng cũng không cách nào tạo thành bất cứ thương tổn gì cho móng vuốt. Lực Ương thu hồi cung tên, trong tay xuất hiện một thanh chiến đao hẹp dài, chuẩn bị tự mình cắt lấy đầu Lục Ly.
Bất kể móng vuốt của Lục Ly có mạnh thế nào đi nữa, thì hắn cũng chỉ là một cái Bất Diệt cảnh đỉnh phong mà thôi, sự thật này không cách nào thay đổi. Nhân Hoàng và phía dưới Nhân Hoàng không khác gì người trưởng thành và trẻ sơ sinh, tiện tay là có thể bóp chết.
Bởi vì Nhân Hoàng có vực trường!
- Ngươi gọi là Lực Ương sao?
Lục Ly đứng lên, nhìn Lực Ương đang nhanh chóng tới gần hắn, mặt không biểu cảm nói:
- Đợi lát nữa xuống địa ngục, nói cho Diêm Vương biết là Lục Ly ta giết ngươi!
- Ha ha ha!
Lực Ương giống như nghe được một câu chuyện buồn cười nhất trên thế giới, thân thể hắn nhanh chóng bay tới, lúc ở gần Lục Ly trăm mét, lập tức mở ra vực trường đóng băng không gian chỗ Lục Ly lại.
- Chết...đi
Trường đao của hắn huyễn hóa ra từng đạo đao quang, vẽ ra đường cong như mặt trăng, nặng nề bổ về phía cổ Lục Ly, muốn chém chết hắn.
- Grào...
Đúng vào lúc này, đột nhiên trong cở thể Lục Ly vang lên một tiếng long ngâm trầm muộn, mặc dù cảm giác thanh âm kia như từ trong bụng của hắn truyền ra, nhưng lại vô cùng khủng bố, tựa như một con cự long chân chính đang gào thét.
- Oanh...
Tia sáng lấp lánh sau lưng Lục Ly, một luồng khí tức khủng bố từ sau lưng Lục Ly tràn ra, bao phủ toàn bộ ngoài điện. Triệu Mặc Dương, Long Dương cư sĩ đang kịch chiến bên kia cũng ngưng tấn công lại, ánh mắt ngạc nhiên nhìn sang.
- Chuyện này...
Hồ Lang cũng nhìn sang đây, trong con ngươi ba người xuất hiện một vòng kinh ngạc. Bởi vì bọn họ thấy sau lưng Lục Ly xuất hiện hư ảnh một con ngũ trảo ngân long, con rồng kia đang vô thanh vô tức gầm thét, uốn lượn, bay lên bầu trờ. Mặc dù không có bất kỳ âm thanh gì, nhưng lại khiến tất cả mọi người phải kinh hãi.
Bọn họ cảm giác, đây không phải là hư ảnh một đầu thần long, mà là một con cự long chân thực, đó là một con thú hoàng, có thể sánh ngang Thú Thần tồn tại trong truyền thuyết!
Cái loại cảm giác này giống như bọn họ biến thành một đứa bé tay không tấc sắt, đối mặt một con sư tử to lướn như hòn núi nhỏ, tâm thần bị xung kích và chấn động không gì sánh kịp.
Ngoài chấn động ra, bốn vị Nhân Hoàng còn có chút mơ hồ, con cự long đang gào thét bay lên kia, đã biến mất ở giữa không trung, chẳng lẽ vừa rồi là ảo giác sao?
- Không tốt!
Một giây sau, Lực Ương kinh hoàng kêu to, đột nhiên không gian trên đỉnh đầu hắn nổi lên sóng gió kịch liệt, một cái ngân trảo khổng lồ từ bên trong thò ra, đột nhiên nghiền ép về phía hắn.
Tốc độ của thú trảo rất nhanh, Lực Ương căn bản không kịp né tránh, cũng không cách nào chống lại, thú trảo to lớn nhẹ nhàng đánh xuống, nhưng hắn lại bị nghiền ép thành một đống thịt nát trong nháy mắt...
Thú trảo to khoảng vài trượng, phía trên có năm cái móng vuốt sắc bén, mỗi một cái móng vuốt đều có lân phiến màu trắng, hiện lên khí tức kim loại lạnh lẽo.
Thoạt nhìn những móng vuốt này không giống như là hư ảnh, mà giống như một cái thú trảo chân chính thò ra từ trong hư không, sau đó nhẹ nhàng nghiền ép Lực Ương thành một đống thịt nát.
Hồ Lang, Triệu Mặc Dương, Long Dương cư sĩ đều có cảm giác như thế, đây không phải là một đạo hư ảnh, mà là một đầu Thần Long chân chính, một con vạn thú chi thần!
Long!
Đó là thần thoại thời kỳ thượng cổ, nghe nói là vạn thú chi thần, là Huyền Thú mạnh mẽ nhất.
Thế nhưng dù sao truyền thuyết cũng chỉ là truyền thuyết, trăm vạn năm qua chưa ai từng thấy rồng thật sự. Mặc dù rất nhiều bí thuật, công kích của rất nhiều người đều mô phỏng ra một con Thần Long dài hẹp, nhưng dù sao đó cũng chỉ là mô phỏng mà thôi.
Nhưng vừa rồi, ba người thấy được một con rồng còn sống sờ sờ, thấy được một cái long trảo thò ra từ trong hư không, sau đó lấy uy thế nghiền ép tất cả nện một vị Nhân Hoàng thành bánh thịt không chỉnh tề.
Không cách nào ngăn cản, không cách nào phản kháng, chỉ có thể chờ chết!
Cái long trảo kia tựa như thần thủ vậy, Hồ Lang, Triệu Mặc Dương, Long Dương cư sĩ cảm giác căn bản không cách nào ngăn cản, chỉ cần bị nắm lại, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Hàm răng ba người hơi run lên, thân thể có chút lạnh lẽo, giống như lần đầu đứa trẻ thấy Huyền Thú cường đại vậy. Loại thú uy vô thượng này, khiến cho nội tâm bọn họ sợ hãi, để cho bọn họ không sinh ra nổi một chút chiến ý.