Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Long trảo bóp chết Lực Ương sau liền tiêu tán ở giữa không trung, chứng minh cái long trảo này chẳng qua chỉ là một đạo hư ảnh, là một loại bí thuật tấn công, chứ không phải là long trảo chân chính.
Trong sân yên lặng ước chừng ba giây thời gian, Hồ Lang, Long Dương cư sĩ và Triệu Mặc Dương mới giật mình tỉnh lại. Đầu tiên ba người nhìn về phía Lục Ly, khi bọn hắn thấy trong đôi mắt hiện lên ánh sáng của Lục Ly mơ hồ có hai con ngân long đang uốn lượn, thì tâm thần ba người đồng thời chấn động.
- Tốt!
Hồ Lang quát lên, hắn đã hiểu ra, hư ảnh ngân long, long trảo kia không phải là đột nhiên nhô ra, mà là do Lục Ly phóng thích thần thuật!
- Chuyện này...
Triệu Mặc Dương và Long Dương cư sĩ liếc mắt nhìn nhau, trong đôi mắt xuất hiện một chút sợ hãi. Hai người có một ít tiến thoái khó khăn, Lực Ương bị một cái móng vuốt bóp chết, bọn họ có thể đỡ được một trảo kinh thiên kia sao?
Chiến hay là trốn đây?
Hai người không ngừng chần chờ, bên kia Lục Ly lại bước tới, khí thế trên người không ngừng kéo lên, hắn lạnh lẽo quát:
- Hồ Lang còn đứng ngây đó làm gì? Động thủ! Hôm nay, địa cung này chính là nơi táng thân của ba người bọn hắn!
- Được!
Cự phủ của Hồ Lang xoay tròn như chong chóng, cánh tay còn lại còn xuất hiện một tấm lưới lớn màu đen, rõ ràng là một món pháp bảo, muốn bao phủ hai người bọn họ, lưu lại ở đây.
- Ngao...
Trong cơ thể Lục Ly vang lên một tiếng long ngâm kinh thiên, tiếp theo phía sau lưng hắn loé lên ánh sáng, một đạo hư ảnh ngân sắc cự long xuất hiện ở sau lưng hắn, nhe nanh múa vuốt, gầm gừ không tiếng động, bay lên trời, như muốn phá không mà đi.
- Trốn...
Rốt cuộc Triệu Mặc Dương và Long Dương cư sĩ cũng không cách nào bình tĩnh nữa, vừa rồi cũng là hư ảnh cự long xuất hiện, sau đó một cái long trảo khổng lồ phá không bay đến nghiền ép Lực Ương. Nếu như hai người còn không trốn mà nói... Hai người cũng sẽ biến thành một đống thịt nát.
- Phanh...
Long Dương cư sĩ dùng một côn đánh lui Hồ Lang đang nhích tới gần, thân thể hóa thành lưu quang cùng Triệu Mặc Dương đồng thời phóng đến thông đạo. Hồ Lang nổi giận đuổi theo, lại thấy Lục Ly đứng yên tại chỗ không động.
Hắn hoài nghi nhìn thoáng qua, vì sao Lục Ly không phóng thích hư ảnh long trảo? Nếu như vừa rồi phóng thích mà nói... Đoán chừng có thể chụp chết một người rồi.
- Phốc...
Thân thể Lục Ly run lên, há mồm phun ra một ngụm máu tươi, chân mềm nhũn quỳ một chân xuống đất, lấy tay chống đỡ, trong miệng không ngừng phun ra máu tươi, sắc mặt nhanh chóng trở nên ảm đạm.
- Ly thiếu...
Hồ Lang lập tức hoảng sợ, thân thể chợt lóe lên, đứng ở bên cạnh Lục Ly, trong tay lấy ra một viên đan dược cho Lục Ly uống. Cánh tay còn lại thì vận chuyển huyền lực, giúp Lục Ly điều tiết hơi thở hỗn loạn trong thân thể.
- Đừng động tới những... này, trước chạy trốn ra khỏi nơi đây, tìm chỗ an toàn!
Lục Ly khó khăn mở mắt ra, lúc này hắn cảm giác mí mắt trầm trọng như núi. Hắn chỉ kịp nói xong câu đó trước mắt liền tối sầm lại, ngất trên mặt đất.
- Hả...
Giờ Hồ Lang mới biết, vì sao Lục Ly không có phóng thích long trảo công kích. Bởi vì hắn tấn công lần thứ hai hoàn toàn là phô trương thanh thế, hắn căn bản không cách nào đánh ra, mà chỉ muốn dọa lùi Long Dương cư sĩ và Triệu Mặc Dương.
- Hai người kia đã trốn chưa?
Hồ Lang lại đút cho Lục Ly một viên đan dược, đợi hai mươi mấy giây, mới đỡ Lục Ly bay đến lối ra. Lấy tốc độ của Triệu Mặc Dương và Long Dương cư sĩ, hai mươi mấy giây thời gian đã chạy trốn được mấy trăm dặm rồi.
Hồ Lang đỡ lấy Lục Ly, thân thể chợt lóe lên xuất hiện ở trên mặt đất. Thần niệm dò xét ra cực hạn, sau khi xác định Triệu Mặc Dương và Long Dương cư sĩ không có ẩn nấp ở xung quanh, mới như trút được gánh nặng, dìu Lục Ly bay vụt lên như lợi kiếm.
- Tốt rồi!
Hồ Lang bay ra khỏi vết nứt, vẫn không có dò xét thấy hai người kia ẩn nấp, nhất thời không dám dừng lại nữa, mà dùng tốc độ nhanh nhất bay về phía bắc.
Vừa rồi Lục Ly không có tấn công, kỳ thực đây là một cái sơ hở vô cùng lớn!
Lấy đầu óc của Long Dương cư sĩ và Triệu Mặc Dương, mặc dù vừa rồi bị dọa lùi, nhưng rất nhanh sẽ tỉnh ngộ, quay lại truy sát.
Dựa theo lẽ thường hai người sẽ bỏ chạy về phía Trung Châu, cho nên hắn không có trốn về Tây Phương hoặc là U Châu Vân Châu, hắn là muốn trì hoãn một ít thời gian, gia tăng một chút độ khó bị đuổi kịp.
...
- Không đúng!
Hồ Lang đoán không sai, trên hải vực cách tiểu đảo ngàn dặm về phía đông, Long Dương cư sĩ đột nhiên ngừng lại ở giữa không trung. Triệu Mặc Dương ở phía trước nghi hoặc nhìn hắn một cái, hỏi:
- Làm sao vậy?
- Chúng ta bị lừa rồi!
Đôi mắt Long Dương cư sĩ chớp tắt mấy lần, cắn răng nói:
- Tiểu tử kia chỉ phô trương thanh thế, hắn không có năng lực giết chúng ta!
- Làm sao có khả năng?
Triệu Mặc Dương có một ít chần chờ, mở miệng nói:
- Lực Ương bị hắn dùng một trảo đập chết rồi.
- A a!
Long Dương cư sĩ cười lạnh một tiếng nói:
- Trong một khắc chúng ta chạy trốn kia, hắn rõ ràng có cơ hội chụp chết một người trong chúng ta, vì sao không có động thủ? Một tên võ giả Bất Diệt cảnh đỉnh phong, cho dù học được một loại thần thuật kinh thiên, thì hắn có thể liên tục phóng thích hai lần sao? Ta thậm chí hoài nghi... thủ đoạn này không phải là do bản thân hắn phóng thích, Bất Diệt cảnh đỉnh phong có thể phóng thích loại bí thuật cường đại này sao? Bí thuật kinh thiên như thế, đã sớm danh chấn Đấu Thiên Giới rồi, ngươi cũng có thể xem qua trong sử sách rồi.
- Chuyện này...
Con ngươi Triệu Mặc Dương loé lên vài vòng, có một ít hoài nghi, dù sao Bất Diệt cảnh đỉnh phong thả ra thần thông cường đại như thế, xác thực là quá đáng sợ rồi, Long Dương cư sĩ phân tích có đạo lý.
Triệu Mặc Dương cắn răng nói:
- Vậy... Trở lại xem một chút sao?
Nhiệm vụ không có hoàn thành, hai người sẽ không có cơ hội lấy được hậu đãi, hai người sẽ như hai con chó hoang lưu lạc, bị người khắp thế gian truy sát.
- Trở về!
Mắt Long Dương cư sĩ lộ ra một chút hung tàn, hắn tin tưởng phán đoán của mình, dẫn đầu quay trở lại tiểu đảo, Triệu Mặc Dương suy nghĩ một chút đuổi theo.