Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Có vết máu!
Sau khi trở lại vết nứt trên tiểu đảo, Long Dương cư sĩ liếc mắt đã thấy được bên cạnh vết nứt có một giọt huyết dịch tươi mới, hắn nhanh chóng phóng xuống phía dưới, lần nữa tiến vào địa cung.
- Quả nhiên bị lừa!
Thấy chỗ Lục Ly vừa mới đứng có một vũng máu tươi, thì Long Dương cư sĩ nổi trận lôi đình. Triệu Mặc Dương cũng tức giận không ngớt, vậy mà bọn họ lại bị một tiểu tử vắt mũi chưa sạch hù dọa chạy.
- Bọn chúng trốn không xa, chúng ta đuổi theo!
Long Dương cư sĩ gào lên một tiếng đuổi về phía lối ra, Triệu Mặc Dương theo sát phía sau. Lục Ly phun ra nhiều máu như vậy, khẳng định là bị thương rất nặng, phỏng chừng đã ngất đi. Chỉ cần tìm được hắn và Hồ Lang, là có thể dễ dàng kích sát hai người.
Gần đây phía trên vân hải không hề yên bình, mặc dù khu vực lôi bạo tập trung ở phía trên một số hải vực, nhưng bởi vì lôi bạo, nhưng khu vực còn lại đều vô cùng bất ổn.
Gió biển rất lớn, thổi lên sóng biển ngập trời, mây đen áp thành, khiến người ta cảm giác bị đè nén. Bởi vì lôi bạo, nên Huyền Thú trong hải vực trở nên nóng nảy bất an, phía dưới rất nhiều hải vực đều có Huyền Thú đang chém giết, khiến nước biển chuyển dời, sóng biển xung thiên.
Hồ Lang không dám bay quá cao, bởi vì mây đen trên bầu trời không hề ổn định, mơ hồ có lôi đình lấp lánh. Bay quá cao, ngộ nhỡ tác động lôi đình, hắn cũng không phải sợ, mà lo Lục Ly sau lưng không trụ được nữa.
Nhìn qua Lục Ly rất suy yếu, sắc mặt trắng bệch như một tờ giấy trắng, giống như là một cô gái vừa mới sinh xong, không có một tia huyết sắc.
Hồ Lang đoán được một ít tình huống, mặc dù hắn không rõ Lục Ly phóng thích loại thần thông bí thuật khủng bố kia như thế nào, nhưng hắn biết lấy thân thể của Lục Ly còn không cách nào hoàn toàn thả ra loại thần thông bí thuật này.
Nói một cách khác... hắn mạnh mẽ phóng thích bí thuật, khiến thân thể gặp phải cắn trả.
Một người chỉ có sức lực một trăm cân, lại mạnh mẽ nhấc vật nặng hai trăm cân lên. Mặc dù dưới sự liều mạng nhấc lên được, nhưng thân thể lại không chịu nổi, bị cắn trả thụ thương.
Loại thương thế này rất trí mạng, bởi vì thương tổn tới bổn nguyên thân thể, nó giống như linh hồn bị thương, trong thời gian ngắn không cách nào dựa vào linh dược phục hồi như cũ, cần khôi phục từng điểm từng điểm.
Truyền tống trận bị hủy rồi, trong thời gian ngắn không trông cậy vào viện quân được, Hồ Lang không dám trốn đến Vân Châu U Châu, hắn chỉ có thể bay về phía bắc hải vực.
Trong biển có Huyền Thú cường đại, vận khí không tốt sẽ có thể gặp phải thú hoàng, Hồ Lang không để ý được nhiều như vậy. Nếu như hắn không trốn đi xa, bị Long Dương cư sĩ và Triệu Mặc Dương đuổi theo mà nói... Hai người khó thoát khỏi cái chết.
Mặc dù chỉ có ba cường giả xuất hiện, nhưng nếu người giật dây bày ra một cái bàn cờ cẩn thận như thế, làm sao không có hậu thủ? Ngộ nhỡ gần đó còn rất nhiều Quân Hầu cảnh ẩn núp thì sao? Cho nên Hồ Lang dốc hết sức chạy trốn càng xa càng tốt, ít nhất muốn cho Lục Ly khôi phục một ít nguyên khí trước.
Tốc độ của Hồ Lang cũng không tính là quá nhanh, nhưng nói như thế nào thì hắn cũng là Nhân Hoàng, một đường điên cuồng bay đi, không biết đã bay được bao xa, hắn mới ngừng lại.
Hắn tìm được một cái hải đảo nhỏ, hắn không dám tùy ý lưu lại dấu vết, chỉ ngồi ở trên đá ngầm gần bờ biển, đút cho Lục Ly một viên thuốc chữa thương, bản thân cũng nuốt một viên.
Hắn ngồi xếp bằng chuẩn bị nghỉ ngơi chốc lát, vừa rồi hắn cũng bị thương, liên tục bay lâu như vậy, không nghỉ ngơi chốc lát, rất dễ khiến tinh thần mệt mỏi.
Nghỉ ngơi một canh giờ, Hồ Lang tiếp tục điên cuồng bay đi, phương hướng vẫn là phía bắc.
Thế nhưng lần này vận khí của hắn không được tốt lắm, phi hành vẻn vẹn một canh giờ, nơi xa trong hải vực có nước biển tuôn ra, nhấc lên sóng cao ngàn trượng, tiếp theo một đầu to lớn xuất hiện ở trong biển.
- Trốn...
Sau khi cảm thụ được khí tức khủng bố của Huyền Thú, Hồ Lang gần như không chần chờ, nhắm hướng đông bay đi. Con cự thú kia rõ ràng là thú hoàng, không phải hắn sợ hãi thú hoàng, dưới sự liều mạng vẫn có khả năng chém giết thú hoàng.
Nhưng lúc này là thời cơ khai chiến với thú hoàng sao? Cho dù chém chết thú hoàng thì có ý nghĩa gì? Trên lưng hắn cõng Lục Ly, ngộ nhỡ bị thương tổn, hắn có chết muôn lần cũng không cách nào chuộc tội.
Hắn chật vật chạy trốn, con thú hoàng dưới biển kia lại nhanh chóng đuổi theo, thân thể cao lớn, khiến nước biển phun trào kịch liệt, giống như biển động vậy.
Cũng may Hồ Lang thoát đi tương đối nhanh, tốc độ của thú hoàng cũng không phải là quá kinh khủng. Truy sát mấy vạn dặm, thú hoàng lặng lẽ ẩn vào trong biển, Hồ Lang không dám dừng lại, mà thay đổi phương hướng bay về phía đông bắc.
Cứ như vậy, Hồ Lang cõng Lục Ly liên tục phi hành ở trên biển rộng mênh mông, cũng không biết bay được bao xa, đã tới cái phương vị gì rồi. Hắn như chó nhà có tang, không dám dừng lại ở chỗ nào quá nửa canh giờ, luôn luôn chạy trối chết.
Hắn có một loại cảm giác mơ hồ, là kẻ địch ở ngay phía sau, giống như chúng có được một loại năng lực truy tung rất cường đại, luôn luôn bám sát ở phía sau, lúc nào cũng có khả năng đuổi kịp.
Thực ra cảm giác như vậy rất hoang đường, nhưng cảm giác của cường giả Nhân Hoàng rất nhạy bén, Hồ Lang lựa chọn tin tưởng trực giác của mình.
Đã bay hai ngày một đêm, nhưng Lục Ly vẫn không có dấu hiệu thức tỉnh, mặc dù sắc mặt không có khó coi như trước nữa, nhưng vẫn yếu ớt như cũ, môi trắng, mắt lõm vào.
...
Lần này Hồ Lang cảm giác rất chuẩn, giống như lúc ở trong cung điện dưới mặt đất. Sau lưng của hắn có hai người luôn luôn theo đuôi, Long Dương cư sĩ và Triệu Mặc Dương đã đuổi theo hai ngày một đêm.
Sở dĩ có thể đuổi theo chính xác như thế, cũng không phải là hai người có thuật truy tung rất biến thái, mà là trong tay Long Dương cư sĩ có một cái tinh thạch lục sắc. Cái tinh thạch này luôn luôn phát sáng, chỉ dẫn phương hướng cho hai người truy tung.
Thần Châu đại địa, vô cùng mênh mông, nhân khẩu đếm không hết, có lịch sử lên tới trăm vạn năm, thiên kiêu nhân tộc không ngừng cố gắng qua nhiều thế hệ, tạo tên thịnh thế như hôm nay.