Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Trong trăm vạn năm này, có rất nhiều bảo vật thần kỳ được sáng tạo ra, nhất định lục sắc tinh thạch này là một món trong đó.
Lục sắc tinh thạch gọi là truy tung thạch, nếu như bị đối phương lặng lẽ thả một viên truy tung thạch nhỏ mà nói... là có thể lợi dụng mẫu thạch lần theo. Chỉ cần không vứt truy tung thạch đi, Lục Ly và Hồ Lang mãi mãi không thể nào thoát khỏi hai người truy tung.
- Khả năng Hồ Lang vẫn luôn cảnh giác, nếu không không có khả năng luôn luôn không dừng lại, đều đã đuổi theo hai ngày một đêm rồi.
Long Dương cư sĩ nhìn lục sắc tinh thạch liên tục lấp loé trong tay, con ngươi hiện lên một chút ngưng trọng. Huyền Vũ Thành chiến bại, Long Dương Đảo không còn là cõi yên vui, lấy lòng dạ thủ đoạn độc ác của Lục Linh, nếu hắn không dời người Long Dương Đảo đi, nơi đó tuyệt đối là chó gà không tha.
Nhưng nếu di chuyển... thì phải di chuyển đi đâu?
Trừ Trung Châu ra, hắn không có chỗ nào có thể đi. Hơn nữa ở trên Long Dương Đảo cũng không có quá nhiều tài nguyên, đã nhiều năm như vậy cảnh giới của hắn không có chút tiến bộ nào, điều này làm cho hắn rất không cam lòng.
Lần này là cơ hội duy nhất của hắn, chỉ cần giết chết Lục Ly, là hắn có thể trở lại Trung Châu, được thế lực lớn che chở, có thể nắm lấy một cái đại vực. Hắn không chỉ có được vô tận tài nguyên, còn có thể có được vô số mỹ...
- Tiếp tục đuổi theo!
Sắc mặt Triệu Mặc Dương hơi có chút khổ, bất đắc dĩ thở dài nói:
- Chúng ta trừ tiếp tục đuổi theo, còn có đường khác có thể chọn sao? Trong thời gian ngắn viện quân của Vệ Nguyên và Vân Vũ đế quốc không tới được, chúng ta còn có cơ hội.
- Ừm...
Long Dương cư sĩ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía đông bắc nói:
- Tiếp tục đi về phía bắc một ngày, chính là Tịch Diệt hải vực. Bên kia rất nhiều thú hoàng, có khoảng mấy chục con, nói không chừng không cần chúng ta đuổi theo, Hồ Lang và Lục Ly đã vùi thân trong miệng thú hoàng.
- Không nên chủ quan như vậy!
Triệu Mặc Dương trầm trầm thở dài nói:
- Trong cung điện dưới mặt đất cũng là loại cục diện này, chúng ta đều cho rằng tất thắng, nhưng kết quả lại là Lực Ương chết không toàn thây. Cho nên... Chúng ta ngàn vạn không thể khinh thường, nếu như chúng ta có thể đuổi theo bọn họ, đó chính là cơ hội cuối cùng của chúng ta, tuyệt đối không thể đánh mất.
- Ừ, ta biết rồi.
Long Dương cư sĩ gật đầu, vẻ ngạo mạn và hận ý trên mặt biến mất, trở nên càng thận trọng và trầm ổn. Triệu Mặc Dương nói không sai, bọn họ... Chỉ còn lại có một cơ hội cuối cùng này.
Phi hành ở trên hải vực mênh mông vô bờ thường là sự tình khô khan. Bởi vì khắp nơi đều là một cảnh tượng không thay đổi, trừ bầu trời thì chính là biển cả, tình cờ mới có mấy cái hòn đảo nhỏ.
Liên tục phi hành sẽ hao phí thể lực và tinh lực, đương nhiên chuyện này đối với cường giả cấp Nhân Hoàng mà nói không đáng kể chút nào, ảnh hưởng cực kỳ bé nhỏ.
Hồ Lang cũng rất mệt mỏi!
Bởi vì hắn luôn luôn cảm giác sau lưng có người đi theo, thủy chung không cách nào thoát khỏi, loại cảm giác này rất kỳ lạ, có một chút không giải thích được, nhưng lại vô cùng chân thực.
Hắn thử nghiệm thay đổi phương hướng mấy lần, nhưng bất kể hắn thay đổi như thế nào, cảm giác này vẫn luôn quẩn quanh ở trong đầu hắn, hiện lên ở sâu trong linh hồn hắn.
Phía trước chính là Tịch Diệt hải vực, hắn chờ đợi ở Vân Châu nhiều năm như vậy, nên rất quen thuộc đối với cái hải vực này. Nơi này còn gọi là Tử Vong hải vực, cái hải vực này rất nhiều thú hoàng..., lúc nào cũng có khả năng gặp phải.
Vấn đề là cái hải vực này rất lớn, hắn không cách nào đi vòng qua, trừ phi hắn thay đổi phương hướng, chuyển sang ba phương hướng đông nam tây, không thể tiếp tục đi về hướng bắc.
Nhưng hắn không dám thay đổi phương hướng, bởi vì hắn sợ ba phương hướng còn lại càng nguy hiểm hơn. Phía đông là phương hướng Vân Châu, thoạt nhìn là an toàn nhất, nhưng hắn tin tưởng người giật dây sẽ không dễ dàng để hắn và Lục Ly trở lại Vân Châu.
Phía tây là Trung Châu, đi Trung Châu lại càng dễ dê vào miệng cọp, phía nam có cường giả đuổi theo, hắn trừ hướng bắc ra không còn đường nào khác.
Hắn nhìn thoáng qua Lục Ly trên lưng, mặc dù sắc mặt tốt lên rất nhiều, nhưng vẫn ngủ mê man như cũ. Ba ngày hai đêm còn đang trong hôn mê, có thể thấy được lần này Lục Ly bị thương nghiêm trọng như nào.
- Ngao...
Bay về phía trước hai canh giờ, một tiếng gầm kinh khủng từ dưới biển truyền tới, nước biển cuồn cuộn nổi lên ngàn cơn sóng, một cái đuôi khổng lồ vung lên trời bắn thẳng đến chỗ Hồ Lang và Lục Ly.
Mặc dù biết Tịch Diệt hải vực tương đối nhiều thú hoàng, nhưng không nghĩ rằng nhanh như vậy đã gặp phải. Trong tay Hồ Lang xuất hiện cự phủ, xoay tròn như chong chóng, ngưng tụ hư ảnh một con cự thú hung hăng bổ xuống phía dưới.
- Ầm!
Hư ảnh cự thú va chạm vào cái đuôi khổng lồ, Hồ Lang cứng rắn nện cái đuôi xuống, sóng khí mạnh mẽ ép nước biển trầm xuống trăm trượng, bốn phương tám hướng nhấc lên sóng lớn ngập trời, như đã xảy ra biển động.
- Đi!
Thân thể Hồ Lang bắn lên trời cao, một đường chạy trốn căn bản không dám dừng lại, cũng không dám dây dưa cùng thú hoàng.
- Xuy...
Còn chưa chạy được đi quá xa, một cái cái đuôi khổng lồ mang theo ngàn tầng sóng lại từ phía sau vung tới, lần này Hồ Lang không kịp phóng thích áo nghĩa nữa, chỉ có trở tay vung cự phủ bổ tới.
- Phanh...
Âm thanh kim loại va chạm vào nhau vang lên, lực lượng mạnh mẽ nện bay Hồ Lang ra ngoài, cánh tay đau đớn khiến cự phủ suýt chút nữa bay ra ngoài. Thế nhưng thân thể Hồ Lang cũng nhờ vào lực lượng này tăng tốc rất nhiều, tiếp tục chạy trốn.
- Hưu!
Thú hoàng theo sát không bỏ, cái đuôi lớn không ngừng vung lên, lần lượt đánh bay Hồ Lang, Hồ Lang chỉ biết đau khổ chống đỡ. Nếu đã lựa chọn tiến vào Tịch Diệt hải vực, trong lòng Hồ Lang cũng đã chuẩn bị đối mặt thú hoàng liên tục truy sát.
Hồ Lang không còn đường để lui, chỉ có thể liều mạng mang theo Lục Ly tiếp tục chạy nhanh. Một đường bị thú hoàng truy sát, liều mạng chạy trốn trọn ba canh giờ, ngực Hồ Lang đã bị máu của chính mình phun ra nhiễm đỏ, cuối cùng hắn cũng thoát khỏi thú hoàng.
- A a!