Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Thấy nước biển phía trước cuồn cuộn, khóe miệng Hồ Lang lộ ra một nụ cười tàn. Giờ hắn mới biết không phải là mình thoát khỏi con thú hoàng kia, mà là đi tới lãnh địa của một con thú hoàng khác rồi, hiện tại đổi thành một con thú hoàng khác truy sát hắn và Lục Ly...
- Ly thiếu, ngươi mau tỉnh lại đi, ta sợ là mình không kiên trì được quá lâu nữa!
Hồ Lang lau máu tươi trên miệng lẩm bẩm một tiếng, tiếp tục cắn răng bay về phía trước, từ khi đi vào Tịch Diệt hải vực, hắn trừ liều mạng trốn ra, không có bất kỳ biện pháp nào.
- Xuy...
Vừa mới bay về phía trước được mấy hơi thời gian, nước biển phía dưới đã hóa thành từng đạo thủy tiễn bắn lên. Thủy tiễn tựa như từng mũi tên chân thực từ bốn phương tám hướng bay vụt đến, bên trong mỗi một mũi tên đều ẩn chứa lực lượng khủng bố, tốc độ không kém bao nhiêu so với huyền lực hắn bắn ra.
Phía dưới có một con thú hoàng hiểu thần thông thủy hệ.
Trong lòng Hồ Lang khổ sở, loại thú hoàng này so với con vừa rồi càng thêm khó dây dưa, bởi vì phía dưới là biển cả, nên uy lực thần thông thủy hệ càng lớn hơn nữa.
- Uống...
Hắn vung cự phủ chém bên trái chém bên phải, chấn vỡ từng mũi thủy tiễn, khó khăn phá vòng vây. Hắn dùng thân thể đi ngăn cản sóng chấn động cường đại, không để cho Lục Ly nhận một chút thương tổn, khóe miệng lại càng tuôn ra nhiều huyết dịch.
Một canh giờ, hai canh giờ...
Hồ Lang lại phá vòng vây thoát ra một lần nữa, thú hoàng sau lưng không bắn thủy tiễn, nhưng trong lòng Hồ Lang không có bất kỳ buông lỏng nào.
Rời khỏi lãnh địa của con thú hoàng kia, lại sắp bước vào lãnh địa một con thú hoàng khác. Hắn không biết còn có thể kiên trì bao lâu, quan trọng hơn chính là... Hắn cảm giác dường như truy binh phía sau càng lúc càng gần rồi.
- Ly thiếu, ngươi còn bất tỉnh nữa, chúng ta sẽ cùng nhau vùi thân ở Tịch Diệt hải mất.
Thân thể Hồ Lang rơi xuống một cái đảo nhỏ, hắn nuốt hai viên đan dược chữa thương, rồi nhìn thoáng qua Lục Ly đang ngủ mê man khe khẽ thở dài.
Nhưng cho dù Lục Ly có tỉnh lại, hai người có thể chạy thoát sao?
Nghĩ tới đây, mắt Hồ Lang lộ ra một chút tuyệt vọng, cho dù Lục Ly đã tỉnh, có thể làm cái gì chứ? Hai người có thể đối phó được truy binh ở phía sau sao? Cho dù hắn lưu lại liều chết chặn đánh, Lục Ly thụ thương có thể xuyên qua Tịch Diệt hải vực, chịu được từng con thú hoàng truy sát sao?
Nghỉ ngơi chốc lát, Hồ Lang cảm giác truy binh phía sau càng lúc càng gần, hắn chỉ biết cắn răng tiếp tục bay đi.
- Hi vọng thú hoàng phía trước không quá mạnh!
Hồ Lang âm thầm cầu nguyện, dùng thần niệm dò xét hải vực phía dưới, cố hết sức bay cao một chút. Mặc dù vùng trời này giăng đầy mây đen, lôi xà lấp lánh, bay càng cao càng nguy hiểm, nhưng hắn không có biện pháp nào chỉ có thể mạo hiểm thôi.
- Thình thịch...
Bọt nước bắn ra bốn phía, phía dưới có một bóng đen khổng lồ từ trong nước hiện lên, Hồ Lang nhìn lướt qua sợ tới mức thiếu chút nữa hồn phi phách tán. Bởi vì phía dưới là một con hải sư to lớn phá nước mà ra, vậy mà thoát khỏi mặt biển truy sát đến.
Đó là một con hải sư màu lam vô cùng xinh đẹp, toàn thân có lân phiến màu thủy lam, từ trên đầu đến đuôi đều có gai nhọn màu lam, cái đuôi đặc biệt dài, mũi nhọn có móc câu, trong con ngươi to như chuông đồng toàn là băng hàn, thấy vậy khiến người ta kinh hồn táng đảm.
Hải sư màu lam cao đến trăm trượng, so sánh với nó Hồ Lang Lục Ly giống như người trưởng thành và con muỗi vậy. Loại chênh lệch hình thể này, khiến người ta cảm thấy bị đè nén và tim đập nhanh. Khí huyết cường đại trong cơ thể thú hoàng, càng ép cho Hồ Lang không thở nổi.
- Ngao!
Lam Sư mở miệng máu phát ra một tiếng rống kinh thiên, tiếng hô kia giống như thần kỹ long ngâm của Lục Ly, chấn cho màng nhĩ Hồ Lang đau nhức, không gian cũng bị cuộn lên. Khắp nơi là cuồng phong gào thét, đẩy lui thân thể Hồ Lang ra xa mấy trượng.
- Ách...
Lục Ly đang hôn mê, lại bị tiếng gầm của cự thú chấn tỉnh. Hắn suy yếu mở mắt, thấy Hồ Lang cõng mình bị cự thú chấn tổn thương, máu tươi chảy ra, sắc mặt tái nhợt, trong mắt vô thần, thì biết mấy ngày này hắn khổ cực rồi.
Hắn nhìn con cự thú đang bay tới, trầm ngâm hai tức thời gian, đưa tay vỗ vỗ bả vai Hồ Lang nói:
- Tốt lắm, Hồ Lang, giao con thú hoàng cho ta đi, ngươi nghỉ ngơi chốc lát.
- Ly thiếu tỉnh rồi sao?
Hồ Lang giật mình tỉnh lại, trên mặt vui mừng, sau đó lắc đầu nói:
- Ly thiếu, ngươi đã tỉnh thì nhanh trốn đi. Truy binh phía sau sẽ lập tức đuổi tới đây, ta ngăn cản con thú hoàng này trước, sau sẽ nghĩ biện pháp kéo chân truy binh, nếu vận khí ngươi tốt mà nói... Có thể trốn về Vân Châu.
- Hưu...
Cự thú phía trước di động như một tòa núi lớn, nổ bắn mà đến, Hồ Lang dùng một tay bắt lấy tay Lục Ly, đột nhiên ném hắn ra ngoài. Còn mình thì ngạo nghễ vung cự phủ bổ tới cự thú.
- Phanh!
Cự thú vươn ra một cái cự trảo to lớn hơn nhiều lần so với con người, chộp về phía tầng tầng lớp lớp cự phủ của Hồ Lang, một tiếng nổ nặng nề vang lên, tia lửa văng khắp nơi. Thân thể cự thú bị đánh bay ra mấy trượng, cự phủ trong tay Hồ Lang bị đánh bay, thân thể nện bay ra ngoài, trong miệng không ngừng tuôn ra máu tươi.
- Grào...
Dường như móng vuốt cự thú bị Hồ Lang làm tổn thương, nên nó nổi giận ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, thân thể hóa thành một đạo lưu tinh bay về phía Hồ Lang. Trong miệng ngưng tụ ra khí lưu màu lam, giống như chuẩn bị ra đòn tấn công mạnh mẽ.
- Hưu...
Cùng lúc đó, phía cuối chân trời phía nam có hai điểm đen phá không bay đến, một tiếng cười lớn từ xa truyền đến:
- Ha ha ha, Hồ Lang, tiểu tạp chủng, hôm nay ta xem các ngươi trốn đi nơi nào?
- Long Dương cư sĩ, Triệu Mặc Dương!
Hồ Lang quay đầu nhìn thoáng qua, sắc mặt vốn tái nhợt càng trở nên ảm đạm, hắn điên cuồng hét to:
- Ly thiếu, chạy mau, để ta cầm chân chúng. Nếu ngươi không trốn, lão hồ ta chết cũng không nhắm mắt.
- Trốn cái gì?
Mệnh Luân xuất hiện phía dưới bụng Lục Ly, thân thể hóa thành một đạo lưu tinh xông vào giữa Hồ Lang và Lam Sư. Hắn không có phóng thích bất kỳ đòn tấn công nào, trong mắt chỉ lấp lánh ngân quang, một luồng khí tức khó hiểu tràn ngập thân thể mà ra.