Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Vô số nghi hoặc quanh quẩn trong đầu trăm vạn con dân thành nhỏ, bọn họ đều không hiểu tình huống. Không phải Huyền Thú và con người là thiên địch sao? Vì sao ba con thú hoàng này không công kích thành trì, không chém giết con dân bên trong thành?
Còn nữa, hai người kia là ai?
Vì sao có thể đứng ở trên đầu thú hoàng? Chẳng lẽ ba con thú hoàng này bị hai người thu phục rồi sao? Nhưng... Điều này sao có thể?
Sau khi huyên náo một trận, truyền tống trận bên trong thành trì không ngừng sáng lên, một ít mật trận đưa tin sáng lên, một ít linh thú phi hành đưa tin phá không bay đi, mang tình huống của nơi này truyền đi bốn phương tám hướng.
- Chuyện gì xảy ra?
Bên kia Long Dương cư sĩ cảm ứng được khí tức ba con thú hoàng phía sau gần như không có ngừng lại, thì trong đầu đầy nghi hoặc. Cho dù ba con thú hoàng phóng thích ra đòn tấn công mạnh mẽ, thoáng cái giết chết mấy trăm người kia, cũng sẽ dừng lại một hai tức thời gian chứ, chút thời gian này đã đủ cho hắn kéo ra khoảng cách vài chục dặm.
Nhưng bây giờ vẫn như cũ, hai mắt Long Dương cư sĩ loé lên, giới chỉ hắn phát sáng lấy ra một bộ bản đồ Trung Châu, nhìn mấy lần thay đổi phương hướng, bay về phương bắc.
Nếu Quân Hầu cảnh phổ thông không cách nào ngăn trở ba con thú hoàng, hắn chỉ có cách đi tìm Nhân Hoàng rồi.
Cứ bay về phương bắc gần nửa ngày là có thể tới vực thành của cái đại vực này, theo đạo lý mà nói, trong một cái đại vực của Trung Châu ít nhất có một Nhân Hoàng.
Tiếp tục chạy trốn, tiếp tục đuổi giết!
Long Dương cư sĩ nhiều lần đi ngang qua thành nhỏ, Lục Ly cũng không để cho thú hoàng và Hồ Lang giết người, chỉ khiến Hồ Lang dùng vực trường khiếp sợ, nhiều nhất là đánh bay.
Thoáng cái gần nửa ngày thời gian qua đi, khi Long Dương cư sĩ thấy phía trước có một tòa đại thành cổ xưa, rốt cục nội tâm của hắn như trút được gánh nặng, hắn đã tới vực thành của cái đại vực này rồi.
Nếu như bên trong cái thành trì này không có Nhân Hoàng, hoặc là Nhân Hoàng bên trong thành trì không thể giúp hắn trì hoãn thời gian. Nhiều nhất nửa ngày tốc độ của hắn sẽ phải giảm bớt, sau đó bị ba con thú hoàng xé thành một đám thịt vụn.
Hắn làm lại trò cũ, từ xa đã gầm lên:
- Người bên trong thành mau chạy đi, ba con thú hoàng bạo động rồi, muốn đồ thành, bên kia đã có bốn cái thành trì bị tàn sát rồi.
Tiếng hô của hắn vô cùng lớn, khiến vô số võ giả bên trong thành bị kinh động. Một vị Nhân Hoàng mang theo hơn trăm Quân Hầu cảnh và mấy vạn quân sĩ bay lên trời, quả nhiên lực lượng phòng giữ vực thành và thành trì bình thường khác nhau.
Sau khi Long Dương hét lên một tiếng, hai bên trái phải thành trì có vô số người quăng tới ánh mắt chất vấn. Lục Ly cảm ứng được bên trong thành có một vị Nhân Hoàng thì khẽ cau mày, hét to lên:
- Người phía trước nghe đây, chúng ta chỉ truy sát Long Dương cư sĩ, sẽ không thương tổn bất luận kẻ nào bên trong thành, nếu cả gan ngăn trở, đừng trách chúng ta không khách khí!
Một đường truy sát đến, Lục Ly cũng không nhớ được đã bay qua bao nhiêu thành trì lớn nhỏ nữa, nhưng hắn không có giết hại một bình dân, thậm chí võ giả nào.
Cho nên trong lòng hắn cho rằng, chỉ cần hắn kêu gọi đầu hàng, Nhân Hoàng phía trước chắc chắn sẽ không ngăn trở. Dù sao bên hắn cũng có một vị Nhân Hoàng và ba con thú hoàng, nếu như Nhân Hoàng phía trước không phải ngớ ngẩn, sao có thể chọn châu chấu đá xe?
Hết lần này tới lần khác chuyện như vậy đã xảy ra...
Nhân Hoàng phía trước cũng không có nhường đường, ngược lại cười lạnh nói:
- Cút ngay, lão tử là Thạch Quân, nơi này là Thiên Hà Vực, địa bàn của U Minh Giáo. Phó giáo chủ sẽ lập tức dẫn người tới, các ngươi máu chóng cút ra khỏi Trung Châu còn có thể giữ được một mạng, nếu không các ngươi cũng sẽ chết không có chỗ chôn.
Hồ Lang nhướng mày, có phải cái tên Nhân Hoàng gọi là Thạch Quân này bị ngốc hay không? Hoặc là Phó giáo chủ U Minh Giáo thật sự sắp tới đây? Cho nên hắn cảm thấy lực lượng của mình rất mạnh?
Lục Ly không có thời gian nói nhảm nhiều với hắn, mà tức giận nói với Hồ Lang:
- Đánh bay hắn, ta đi truy sát Long Dương cư sĩ trước, sau đó ngươi lại đuổi theo, đừng làm bừa.
Nhân Hoàng phía trước chẳng qua là Nhân Hoàng sơ kỳ, Lục Ly và Hồ Lang đều không có quá để ý, nếu cái tên ngu xuẩn này muốn tìm khổ, vậy sẽ khiến hắn thoải mái một trận.
Hồ Lang từ trên đầu Lam Sư bay vụt lên, cự phủ chợt lóe lên, bổ ra mấy trăm đạo phủ ảnh. Những phủ ảnh kia còn quỷ dị uốn éo trái phải, thoạt nhìn hết sức bất thường, có chút buồn nôn. Tốc độ rìu rất nhanh, thoáng cái đã vạch phá trường không bổ tới mấy trăm người phía trước.
- Lui!
Thạch Quân dùng thần niệm quan sát, phát hiện mấy trăm đạo phủ ảnh này không phải hư ảnh, mà là dùng bí thuật đặc thù ngưng tụ huyền lực biến thành. Làm sao các võ giả Bất Diệt cảnh Quân Hầu cảnh có thể đỡ được công kích của Nhân Hoàng?
Hắn gầm lên một tiếng, trong cổ lấp lánh tia sáng, ánh sánh tử sắc loé lên, từng con nhện từ trong cổ hắn bắn ra. Những con nhện này bay ra bốn phương tám hướng, nhả tơ đan thành từng cái lưới lớn, bao phủ về phía Hồ Lang.
- Ồ?
Hồ Lang hơi kinh ngạc, vậy mà những con nhện phun ra lưới kia lại không thèm để ý công kích của hắn, cho dù cự phủ của hắn có chém qua mạng nhện, cũng không thể phá vỡ mạng nhện. Những mạng nhện này giống như khí lưu vậy, lúc va chạm với phủ ảnh do huyền lực hắn tạo thành không xảy ra nổ tung?
Năng lượng và năng lượng chạm vào nhau có thể sản sinh tiếng nổ kịch liệt, rõ ràng cái mạng nhện này là loại năng lượng đặc thù nào đó, nếu không rìu sẽ không trực tiếp xuyên qua rồi.
- Chẳng lẽ là ảo giác?
Trong lòng Hồ Lang chần chờ, lúc này rìu đã bổ về phía trước, hắn nên rút lui về sau, hay là bất chấp những thứ mạng nhện này tiếp tục công kích Thạch Quân.
Tại thời điểm hắn chần chờ, mạng nhện kia đột nhiên sáng lên, gia tăng tốc độ, nhanh chóng bay về phía thân thể hắn, sau đó dính ở trên người của hắn, quấn lấy toàn thân trên dưới hắn.
- Chuyện này…
Hồ Lang phát hiện toàn thân đều bị năng lượng không tên trói buộc, hơn nữa bên trong cái mạng nhện kia còn có dịch nhờn kỳ lạ, đang ăn mòn chiến giáp của hắn.