Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Màu vàng kim chính là cửu phẩm huyết mạch trong truyền thuyết, nhất định Đấu Thiên đại đế cảm ngộ cửu phẩm huyết mạch màu vàng kim trong truyền thuyết. Trong toàn bộ Đấu Thiên Giới người cảm ngộ cửu phẩm huyết mạch, cũng chỉ có một mình Đấu Thiên đại đế, trong sử sách các gia tộc đều có ghi lại chuyện này.
- Cửu phẩm, cửu phẩm huyết mạch trong truyền thuyết!
Dạ Tra tỉnh ngộ lại lẩm bẩm một tiếng, trong mắt toàn là hoảng sợ. Thủ đoạn của thiếu nữ này quá nghịch thiên, căn bản không phải một cái cấp bậc, không chỉ có được bán thần khí, vừa rồi Mông Thần ngu ngốc đứng, rõ ràng là bị trúng công kích linh hồn. Có thể chấn nhiếp linh hồn Mông Thần lâu như vậy, không cần phải nói công kích linh hồn của thiếu nữ thần bí khủng bố nhường nào.
Cho nên, Dạ Tra gần như không có do dự gì, quát lên:
- Thánh chủ, ngươi chạy mau, chúng ta ở lại cầm chân!
Mông Thần tỉnh ngộ lại, gầm gừ bay vụt lên, hét lên giận dữ:
- Diêm Chấn, mang theo thánh chủ chạy đi!
Diêm Chấn không chần chờ, hắn cũng bị thiếu nữ thần bí này hù doạ rồi, nghe thấy lời Mông Thần nói. Hắn một tay bắt lấy Lục Ly, nhằm thẳng phía trên bay đi.
- A a!
Đột nhiên cánh hoa trở nên trong suốt, lộ ra gương mặt lãnh diễm vô song của thiếu nữ. Nàng đùa cợt cười một tiếng, dùng cổ ngữ nói:
- Nếu để cho mấy tên thổ dân các ngươi chạy trốn, Lãnh Vô Hinh ta cũng không xứng là con cháu Lãnh gia nữa!
Sau khi thiếu nữ tự xưng là Lãnh Vô Hinh nói xong, ấn ký cánh hoa màu vàng kim trên cổ sáng lên lần nữa, tiếp theo vô số cánh hoa hiện lên dưới chân nàng, như những đóa hoa sen bay ra bốn phương tám hướng.
Thần kỹ huyết mạch Tử gia Bắc Mạc cũng là cánh hoa, thế nhưng là tử sắc thất phẩm huyết mạch. Lúc bọn họ phóng thích thần kỹ huyết mạch, có vô số cánh hoa bay múa đầy trời, cuối cùng hình thành từng cái lao tù bằng cánh hoa, vây khốn kẻ địch ở bên trong.
Thoạt nhìn thần kỹ huyết mạch của Lãnh Vô Hinh và Tử gia có một chút giống nhau, nhưng hoa sen nàng thả ra là những đóa hoa hoàn chỉnh, không phải cánh hoa, khí thế lại càng kém xa.
Những đóa hoa sen to lớn gào thét về phía đám người Mông Thần, Dạ Tra, Mông Thần thấy hoa sen bao lại, liền vươn thiết quyền ra muốn một quyền nện bay chúng bản năng, nhưng một quyền này của hắn lại xảy ra chuyện!
Một quyền này của hắn đánh vào, hoa sen rõ ràng lõm xuống, đồng thời bên trong hoa sen cũng truyền đến một lực hút khổng lồ. Thân thể hắn bị chìm vào bên trong hoa sen theo quán tính, sau đó bị hoa sen bao bọc ở bên trong.
- Sát...
Dạ Tra vốn định phóng thích Liệt Không áo nghĩa lần nữa, đánh bay những đoá hoa sen kia, nhưng khi thấy một màn như vậy, hắn làm sao dám nhích tới gần hoa sen? Thân thể lập tức luồn lách giống như cá trạch, câu tử trong tay lấp lánh tia sáng, bắn về phía Lãnh Vô Hinh, tính toán tấn công Lãnh Vô Hinh giành thời gian cho Lục Ly chạy trốn.
Nhưng hắn quá ngây thơ rồi, bốn đóa hoa sen bên cạnh hắn đột nhiên nở rộ, bốn phương tám hướng truyền đến lực hút khủng bố, Dạ Tra căn bản không ngăn được, thân thể bị một đóa hoa sen hút vào.
- Ầm ầm ầm phanh...
Bên trong đóa hoa sen bọc Mông Thần truyền đến từng tiếng nổ nặng nề, hoa sen lấp lánh kim quang, căn bản không cách nào phá vỡ. Tiếng gào giận dữ của Mông Thần ở bên trong cũng truyền đến, bên trong tiếng thét còn có một chút đau khổ, có lẽ hắn bị công kích.
Từ khi hoa sen xuất hiện, đến khi hai người bị vây khốn, chỉ là một hơi thời gian, Diêm Chấn mang theo Lục Ly trốn cũng không được quá xa, còn không có lao ra khỏi miệng núi lửa.
Lục Ly dùng thần niệm dò xét tình huống phía dưới, sắc mặt lập tức trở nên ảm đạm, hắn quát khẽ:
- Diêm Chấn buông ta xuống, ngươi trở về để tất cả mọi người rời khỏi Hỏa Ngục, sau đó bảo Kha Mang phong ấn lối đi, đây là mệnh lệnh!
Diêm Chấn là phượng nô của Lục Linh, Lục Linh bảo hắn nghe theo mệnh lệnh Lục Ly, con ngươi Diêm Chấn loé lên một vòng, rất nghe lời, thật sự bỏ lại Lục Ly, một mình bay đi.
Lục Ly cũng không phải là muốn chịu chết, mà là hắn biết hai người căn bản khó chạy thoát. Thiếu nữ này biến thái như thế, toàn thân đều là bảo vật, làm sao tốc độ có thể yếu? Diêm Chấn mang theo hắn tuyệt đối không trốn thoát được, dù sao cũng là chết, không bằng để Diêm Chấn chạy trốn.
Dạ Tra là bộ hạ cũ của hắn, Mông Thần vì hắn lập xuống công lao hiển hách, lúc này hai người gặp nạn, làm sao hắn có thể trơ mắt nhìn hai người chết? Cho nên hắn lựa chọn ở lại, hy vọng có thể thử nghĩ biện pháp cứu hai người.
- A a!
Phía dưới truyền đến một tiếng cười lạnh, những đóa hoa sen bay vụt lên, Lục Ly chậm rãi bay lên phía trên một chút, sau khi tới miệng núi lửa, hắn liền đứng ngạo nghễ ở trên miệng núi lửa lẳng lặng chờ đợi Lãnh Vô Hinh đi ra.
Hắn có thể nhìn ra hình như Lãnh Vô Hinh có một chút hứng thú đối với hắn, chuẩn xác hơn là có hứng thú với thần kỹ huyết mạch của hắn.
- Hưu...
Chín đóa hoa sen to lớn bay vụt mà lên, Mông Thần và Dạ Tra còn đang tấn công cánh hoa, trong tiếng quát của hai người ẩn chứa chút ít thống khổ, không biết hai người gặp phải cái gì ở bên trong.
Lãnh Vô Hinh cầm song đao đi ra, cánh hoa sen hé mở, lộ ra dung nhan tuyệt mỹ của nàng. Khóe miệng nàng hơi nhếch lên, tựa cười mà không phải cười, càng giống như là cười lạnh, ánh mắt tựa như một công chúa cao cao tại thượng, nhìn Lục Ly giống như nhìn bình dân quần áo lam lũ, khiến lòng tự ái của Lục Ly bị tổn thương.
Sắc mặt Lục Ly trắng bệch, hô hấp cũng trở nên dồn dập, hắn ho khan một tiếng, dùng cổ ngữ nói:
- Lãnh tiểu thư, thả hai thủ hạ của ta ra, ta ở lại bình ổn lửa giận của ngươi được không?
Lãnh Vô Hinh che miệng cười một tiếng, nói:
- Không nghĩ tới ngươi lại nghĩa khí như vậy, muốn ta thả người, không phải không có khả năng, ngươi nuốt viên thuốc này vào là được!
Không gian giới chỉ màu đỏ trong tay Lãnh Vô Hinh phát sáng, một viên đan dược màu lam bắn ra. Lục Ly đưa tay bắt được, thần niệm đảo qua, lại cảm giác linh hồn bị đan dược chấn nhiếp, chân mày hắn nhíu lại kinh nghi hỏi:
- Ăn viên thuốc này xong, không phải ta sẽ biến thành hồn nô của ngươi chứ?