Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Mắt Lãnh Vô Hinh lộ ra một chút kinh ngạc, không giấu giếm nói:
- Không sai, đây là một viên thi hồn đan, sau khi ngươi ăn sẽ biến thành nô bộc của ta. Hoặc là ăn đan dược, hoặc là ba người các ngươi đều chết!
Nô bộc?
Khóe miệng Lục Ly lộ ra nụ cười tàn, trở thành nô lệ của người khác? Hắn thà rằng chết. Hắn không cảm nhận được nội tâm của đám người Hồ Lang thống khổ và hối hận cỡ nào? Sau khi trở thành nô lệ, sẽ không có ngày tự do, chủ nhân mệnh lệnh một thoáng, cho dù là bắt nô lệ đi chết, nô lệ cũng không dám phản kháng. Cho dù là giết hại thân nhân của mình, cũng không cách nào kháng cự mệnh lệnh chủ nhân.
Trở thành nô lệ, không chỉ vứt bỏ tự do, hay là tôn nghiêm!
Ở trong mắt Lục Ly, nếu con người không có tôn nghiêm và ngạo cốt, vậy thì không thể coi là con người, nếu ngay cả người cùng không bằng, vậy thì còn sống có cái ý nghĩa gì?
Đây là nguyên tắc và giới hạn của Lục Ly!
Cho nên hắn tiện tay ném đan dược về phía Lãnh Vô Hinh, bình tĩnh nói:
- Ngươi có thể giết ta, có thể hành hạ ta một năm, thậm chí mười năm. Ngươi có thể cắt đứt từng đốt xương trên người ta, ngươi có thể ném ta vào trong lò lửa luyện thành tro, nhưng bảo ta trở thành đầy tớ của ngươi, xin lỗi...ta làm không làm được chuyện như vậy!
- Ba ba ba...
Lãnh Vô Hinh cắm song đao ở phía trên hoa sen, vươn cánh tay ra vỗ vỗ, gật đầu nói:
- Có cốt khí, là một người đàn ông. Thế nhưng ngươi không sợ ta ở trước mặt ngươi, cắt đứt từng đốt xương của hai thủ hạ ngươi? Dóc từng khối thịt của bọn họ xuống sao?
Lục Ly không đổi sắc, khe khẽ thở dài nói:
- Ngươi có thể làm như vậy, ta chỉ có thể tự sát phụng bồi bọn họ, ta nghĩ bọn họ có thể hiểu ta.
- Phải không?
Mắt Lãnh Vô Hinh lộ ra một chút nửa tin nửa ngờ, chơi đùa tàn bạo nhìn Lục Ly nói:
- Lúc này làn da toàn thân bọn họ đang bị ăn mòn, nhưng ngươi vẫn chỉ nói lời suông chứ không làm, ngươi muốn chết đi phụng bồi bọn họ, vậy có thể lấy ra một ít hành động để chứng minh hay không?
- Ngươi muốn thấy hành động gì?
Trong mắt Lục Ly xuất hiện một con dao găm, Thiên giai nhuyễn giáp bên ngoài cơ thể ẩn vào trong, hắn vung dao găm đột nhiên đâm vào ngực của mình.
- Xoạt...!
Đâm vào một đao, sắc mặt hắn cũng không có bất kỳ thay đổi gì, đột nhiên rút ra, máu tươi trong lỗ máu bắn ra, hắn lại tiếp tục đâm vào ngực mình, mặt không đổi sắc.
Một đao, hai đao, ba đao, năm đao!
Ngực Lục Ly xuất hiện năm cái lỗ máu, máu tươi hóa thành huyết tiễn phun ra, nhuộm đỏ trước người và Mệnh Luân dưới chân hắn. Trong miệng hắn tuôn ra tàn huyết, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt của hắn đều không có thay đổi, trên mặt không xuất hiện một chút thống khổ nào, giống như không phải chọc thân thể của hắn, mà là người khác.
Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm Lãnh Vô Hinh, mãi đến khi đao thứ năm rút ra, hắn mới nhếch miệng lộ ra cái miệng đỏ tươi nói:
- Như vậy có đủ hay không? Thiếu... Ta có thể tiếp tục đâm, cho đến khi ta chết mới thôi. Lãnh tiểu thư, nhìn dáng vẻ của ngươi chắc là sinh ra trong danh môn, danh môn tiểu thư rộng lượng không nên làm khó hai tên hạ nhân, thả bọn họ đi đi, muốn chém muốn róc thịt, cứ nhằm vào Lục Ly ta là được.
Lục Ly không có sở thích chịu ngược đãi, làm gì có ai tự dưng không có chuyện lại chọc vào người mấy đao? Còn phải cố gắng nhịn đau giả vờ như không có chuyện gì xảy ra? Giả trâu bò để không ai dám loạn sao?
Mục đích của Lục Ly là muốn chấn trụ Lãnh Vô Hinh, lai lịch thiếu nữ này phi phàm, trong tay nhuộm dần máu tươi, nhưng nói như thế nào cũng là một cô gái, nói không chừng có thể bị hù sợ thì sao?
Lục Ly không cầu mình có thể sống sót, chỉ cầu chấn trụ Lãnh Vô Hinh, để Dạ Tra và Mông Thần không phải chết theo mình. Tiểu thư này tàn nhẫn vô tình, tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua bọn họ như vậy.
Quả thực Lãnh Vô Hinh bị sự hung ác của Lục Ly làm kinh hãi, chủ yếu là Lục Ly nhìn giống như là một tiểu sinh mặt trắng, nhu hoà yếu ớt, giống như một công tử ca, không nghĩ rằng hắn lại hung tàn như tội phạm, độc ác với mình như vậy?
Quan trọng nhất là ánh mắt Lục Ly, ánh mắt bình tĩnh như nước kia và mấy cái lỗ máu trên ngực hình thành đối lập to lớn. Cho dù là bất luận kẻ nào cũng không thể không động dung, huống chi là một thiếu nữ?
- Oanh!
Hai đóa hoa sen bên cạnh Lãnh Vô Hinh sáng lên, cánh hoa từ từ mở ra, đôi mắt Lãnh Vô Hinh sáng lên, hai đạo lam quang chợt lóe rồi biến mất, chìm vào trong mắt Mông Thần. Toàn thân Mông Thần đều là máu, lúc này vừa từ trong hoa sen đi ra, bị hai đạo lam quang bắn trúng, thân thể thoáng bất động, hai mắt trở nên mơ hồ.
- Hưu...
Trong tay thiếu nữ xuất hiện một cây trường tiên màu đen, nặng nề đánh lên gáy Mông Thần. Trên trường tiên màu đen lấp lánh tia sáng, có khí lưu màu đen vờn quanh, còn có phù văn thần bí lờ mờ, roi gào thét bay đi, những nơi đi qua không gian đều bị xé rách.
- Lại là bán thần khí...
Lục Ly hết chỗ nói rồi, đến cùng lai lịch tiểu thư này ra sao, tại sao lại có nhiều bán thần khí đến như vậy?
Trước mắt hắn không cần lo lắng, bởi vì trên người Lãnh Vô Hinh không có sát khí, có lẽ nàng muốn đánh ngất Mông Thần.
- Phanh!
Quả nhiên, trường tiên nặng nề đánh lên gáy Mông Thần, lực lượng mạnh mẽ chấn Mông Thần ngất đi. Sau đầu đầm đìa máu tươi, đầu còn nứt ra, thân thể thì bị đánh bay ra ngoài, rơi đập vào trong núi.
- Xuy...
Trường tiên trượt phá hư không, đánh sang một cái phương hướng khác, thân thể Dạ Tra vừa mới bắn ra, đã bị Lãnh Vô Hinh nhìn lướt qua, hai đạo lam quang hiện lên, Dạ Tra cũng động không được.
- Phanh!
Dạ Tra cũng bị đánh bay, ngất ở trong núi, bị đất đá rơi xuống chôn sống.
Sau khi làm xong tất cả, Lãnh Vô Hinh nhìn về phía Lục Ly nói:
- Hiện tại ta cho ngươi hai cái lựa chọn, thứ nhất chết, không chỉ có ngươi phải chết, hai cái hạ nhân này của ngươi cũng phải chết. Thứ hai, đi theo ta, giúp ta làm ba việc.
- Vù vù...
Lục Ly lặng lẽ thở ra hai cái, hắn lấy đan dược chữa thương ra nuốt xuống, quả nhiên vừa rồi hắn suy đoán không sai.