Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Sau khi Lục Ly nhập định, Lãnh Vô Hinh mở mắt, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Lục Ly một cái, khóe miệng hơi nhếch lên, nhắm mắt lại tiếp tục tu luyện.
...
Trong thủy ngục toàn là nước biển, không có đại lục, cũng không có hải đảo, một đường bay đi đều là biển cả mênh mông vô bờ, nước biển u lam, sâu không thấy đáy, không biết phía dưới cất dấu cái gì.
Vẫn là bay mười ngày mười đêm như cũ, hoa sen to lớn dừng lại ở dưới một tòa thông thiên sơn. Nhưng lần này Lãnh Vô Hinh không có vội vã đi tới, mà ho khan một tiếng, đánh thức Lục Ly đang trong tu luyện dậy.
- Đến rồi sao? Ân, đi thôi!
Lục Ly mở mắt, nhìn thoáng qua thông thiên sơn, muốn bay xuống, nhưng Lãnh Vô Hinh không có mở cánh hoa sen ra, nét mặt nàng trở nên trịnh trọng, nghiêm nghị nhìn Lục Ly nói:
- Tiểu thổ dân, ngươi tên là gì?
- Tiểu thổ dân?
Lục Ly trợn mắt nói:
- Lãnh tiểu thư, chúng ta không chênh lệch nhiều tuổi lắm? Sai... có lẽ ta lớn hơn so với ngươi một chút, sinh nhật mười tám tuổi của ta đã qua nửa năm rồi. Mặt khác, ta không phải thổ dân, ta gọi là Lục Ly.
- Ha ha...
Lãnh Vô Hinh cười nhạt một tiếng, không có tranh luận cùng Lục Ly, mà chỉ chớp chớp đôi mắt to, hỏi:
- Ngươi có muốn còn sống trở về hay không?
- Nói thừa!
Lục Ly trả lời:
- Nếu có thể hạnh phúc an khang, người nào lại nguyện ý sống lang thang?
- Thơ hay!
Lãnh Vô Hinh nhẩm lại hai lần hơi gật đầu, sau đó chân thành nhìn Lục Ly nói:
- Lúc trước ta nói muốn ngươi làm ba việc, hiện tại ta thay đổi chủ ý... chỉ cần ngươi giúp ta làm một chuyện, ta không chỉ đích thân đưa ngươi trở về, còn có thể biếu tặng ngươi rất nhiều thiên tài địa bảo, bán thần khí trên người của ta cũng có thể đưa ngươi một món.
Lời này của Lãnh Vô Hinh vừa vào tai trái Lục Ly liền ra tai phải, tại sao lúc này thấy Lãnh Vô Hinh thế nào cũng giống như một quái thúc thúc lừa gạt tiểu cô nương đi mua kẹo đường...
Thế nhưng Lục Ly không có đường khác để chọn, hắn chỉ có thể trầm giọng hỏi:
- Trước tiên nói một chút xem là chuyện gì đã?
- Giết một người!
Giọng nói Lãnh Vô Hinh trở nên lạnh giá, sát khí trên người lặng lẽ tràn ngập ra, nàng giải thích:
- Người kia năm nay mười sáu tuổi, là một cái tuyệt thế thiên tài, cảnh giới Nhân Hoàng sơ kỳ, tổng hợp lại thực lực có thể quét ngang Nhân Hoàng cảnh. Nếu như ngươi có thể giúp ta giết hắn, chuyện ta nói cũng sẽ thực hiện, ta có thể phát ra lời thề độc.
Thề độc hay không thề độc Lục Ly không thèm để ý, hắn bĩu môi, khẽ thở dài một cái nói:
- Lãnh tiểu thư, ta thấy ngươi hay là giết ta đi. Mười sáu tuổi? Nhân Hoàng sơ kỳ? Có thể quét ngang Nhân Hoàng cảnh! Có lẽ người ngươi muốn giết là công tử siêu cấp gia tộc? Đều thức tỉnh cửu phẩm huyết mạch giống như ngươi? Một thân bán thần khí đúng không? Ngươi cảm thấy chút thực lực này của ta, có thể đến gần hắn trăm dặm sao?
Đây là một cái nhiệm vụ căn bản là không thể hoàn thành!
Con cháu siêu cấp gia tộc, đoán chừng lúc nào bên cạnh cũng có Địa Tiên bảo hộ. Cho dù không có Địa Tiên, một thân bán thần khí đứng cho hắn đánh cũng đánh không chết.
- Ừ!
Lãnh Vô Hinh không có giấu giếm, thẳng thắn nói ra:
- Hắn đúng là con cháu siêu cấp gia tộc, còn là một vị hoàng tử, thức tỉnh cửu phẩm huyết mạch rồi, một thân bán thần khí, hắn là tuyệt thế thiên tài vạn năm khó ra trong hoàng tộc. Không có bất ngờ gì xảy ra chờ hắn đột phá Địa Tiên, sẽ là thiếu tộc trưởng!
- Hoàng tộc? Một thân bán thần khí? Thiếu tộc trưởng?
Trên trán Lục Ly xuất hiện mấy cái hắc tuyến, ngượng ngùng sờ mũi nói:
- Lãnh tiểu thư, ngươi đừng đùa bỡn chơi ta có được không? Với chút thực lực này của ta, ngươi bảo ta đi giết một tên Quân Hầu cảnh, ta còn có lòng tin. Người này thật sự là giết không được, thực lực ngươi biến thái như vậy, vì sao ngươi không tự mình động thủ chứ?
- Ta không thể động thủ!
Lãnh Vô Hinh không biểu cảm lắc đầu nói:
- Nếu như ta có thể động thủ, ta còn cần ngươi làm cái gì? Nếu như ta giết hắn, ta và mẫu thân cũng sẽ bị phụ hoàng xử tử, tuyệt không có may mắn thoát khỏi.
- Phụ hoàng?
Lục Ly ngạc nhiên, trong đầu hiện lên một cái ý niệm, vẻ mặt lộ ra kinh sợ nói:
- Người ngươi muốn giết không phải là đệ đệ ngươi chứ?
Khóe miệng Lãnh Vô Hinh lộ ra một tia giễu cợt, nhưng lại gật đầu nói:
- Không sai, là đệ đệ ta, đệ đệ cùng cha khác mẹ.
Bên trong đại gia tộc thường xuyên có các loại sự tình nhàm chán xảy ra, trong lúc đó huynh đệ ruột thịt trở mặt thành thù, giết chóc lẫn nhau cũng không phải là không có, thậm chí cha con bất hòa cũng có.
Lục Ly và Lục gia cũng bất hòa rồi, hắn và Lục Toan là tử thù, hiện tại chỉ cần có cơ hội hắn nhất định sẽ thủ tiêu Lục Toan.
Nhưng đó là anh em họ, hơn nữa từ nhỏ Lục Ly lớn lên ở Bắc Mạc, không có bất kỳ tình cảm gì với Lục Toan. Nếu là Lục Toan và Lục Lân, cho dù hai người có thù hận lớn hơn nữa, cũng sẽ không ồn ào tới mức như thế. Mặt khác Lục Ly còn uy hiếp địa vị Lục Toan, trục xuất Lục gia, nếu không Lục Toan cũng không dám làm xằng làm bậy.
Hôm nay hắn nghe được một thiếu nữ xinh đẹp, muốn hắn giết đệ đệ cùng cha khác mẹ của mình? Đây vẫn là lần đầu Lục Ly chính tai nghe được loại sự tình nhàm chán này.
Vì vậy Lục Ly có thể hiểu được vì sao Lãnh Vô Hinh muốn hắn động thủ.
Chuyện này cũng giống đám người Cơ Mộng Điềm, Lục Toan, không dám phái cường giả gia tộc động thủ, mà mời đám người Long Dương cư sĩ ra tay giết hắn.
Lục Ly đến từ giới diện còn lại, nếu như lặng lẽ giết chết đệ đệ Lãnh Vô Hinh, Lãnh gia chỉ biết nổi giận đánh giết Lục Ly, mà sẽ không đi hoài nghi người Lãnh gia.
- Không đúng...
Lục Ly suy nghĩ một chút phát hiện ra mấy cái sơ hở, thực lực của hắn quá yếu, nếu như Lãnh Vô Hinh không mang theo hắn, làm sao hắn có thể đi Lãnh gia? Ngay cả Lãnh gia cũng không đi được làm sao hắn có thể giết người? Nếu như Lãnh Vô Hinh mang theo hắn trở về, tự nhiên người Lãnh gia sẽ hoài nghi.
Lục Ly nghi hoặc nhìn Lãnh Vô Hinh, cô ta thật sự không có giấu giếm, nói ra kế hoạch của mình.