Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Rõ ràng đôi mắt của cô gái này không động, mặc dù đôi mắt đen trắng rõ ràng, sáng như bảo thạch, nhưng không có thần thái, đồng tử cũng không có biến hóa, điều này nói rõ... Cô gái này là người mù?
- A a!
Lại một lần nữa Lục Ly cảm giác ông trời bất công, giống như năm đó Lục Linh không trị liệu được chân. Rõ ràng ông trời cho cô gái này vẻ bề ngoài và khí chất tuyệt thế vô song, nhưng lại làm cho nàng không nhìn thấy sự tốt đẹp của cái thế giới này.
- Hưu...
Cô gái bay vụt đến, càng lúc càng gần, lúc này Lục Ly mới tỉnh táo lại. Mặc dù cảm giác cô gái này không có nửa điểm sát ý, hơn nữa trên người bị thương nặng, nhưng hắn vẫn không muốn trêu chọc vào phiền toái, không muốn có nửa điểm dây dưa với cô gái.
Ở trong Kim Ngục cường giả như mây, Nhân Hoàng như chó này, nếu như hắn phát sinh dây dưa cùng bất luận kẻ nào, cũng sẽ mang đến cho hắn vô số hậu hoạn. Hắn chỉ có thời gian nửa năm, nếu trong vòng nửa năm không tới Lãnh gia, hắn sẽ chết không có chỗ chôn.
Hắn chỉ chần chờ vẻn vẹn một hơi thời gian, liền dứt khoát khống chế Mệnh Luân bay về nơi xa, đúng lúc này phía sau truyền đến một đạo âm thanh yếu ớt:
- Vị công tử này, ngài có thể giúp ta một chút hay không?
Giọng nói êm tai, như hoàng anh kêu nhẹ, khiến người ta không đành lòng cự tuyệt, Lục Ly nhớ tới gương mặt tinh khiết của cô gái kia, bỗng nhiên thân thể đứng lại tại chỗ, suy nghĩ một chút rồi quay đầu nói:
- Phía sau ngươi có bao nhiêu truy binh? Mạnh như nào? Ta không muốn liên lụy chịu chết.
Khóe miệng cô gái hơi động một chút, lộ ra nụ cười có chút thê mỹ, nàng nâng tay áo lên lau máu tươi ở khoé miệng nói:
- Công tử yên tâm, thuộc hạ của ta vẫn có thể ngăn cản nửa canh giờ, thân thể của ta quá hư nhược rồi, sắp không chịu được nữa. Nếu như công tử cảm thấy không muốn bị liên luỵ, xin hãy tha thứ cho ta lờ lời.
Lục Ly nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô gái kia mấy lần, vậy mà trong lòng lại hoàn toàn tin lời của nàng, căn bản không sợ bên trong có quỷ kế. Gương mặt tinh khiết và con ngươi của cô gái này, khiến cho người ta có một loại tín nhiệm và thiện cảm không hiểu.
Hắn suy nghĩ, tiếp tục hỏi một cái vấn đề:
- Vì sao cô lại tin tưởng ta như thế? Cô không sợ ta hại cô sao?
Cô gái cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó ngẩng đầu nói:
- Trực giác, ta cảm thấy công tử là một người tốt.
- Người tốt?
Lục Ly thấy buồn cười, hắn có thể tính là người tốt gì chứ. Trên thực tế, người có thể trở thành võ giả sẽ có người tốt sao? Có người nào không phải tay nhuộm đầy máu tươi? Có người nào không giết mấy lầm tính mạng người vô tội?
- Được, vì hai chữ người tốt của cô, ta sẽ hết sức giúp cô.
Lục Ly làm ra quyết định, hắn nhớ tới tấm mộc bài viết chữ “Huyết” bên trong không gian giới. Trước đó không lâu hắn mới được một vị cường giả thần bí cứu, nếu không hắn đã sớm chết rồi. Cái mệnh này của hắn là do người khác cứu, lúc này gặp phải tình huống như thế, tự nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn rồi.
- Thu hồi bản mạng châu, tới phía trên Mệnh Luân của ta đi, cô an tâm chữa thương, sự tình còn lại giao cho ta.
Lục Ly nói một câu với cô gái, người sau không chần chờ, lập tức thu hồi bản mạng châu, bay lên Mệnh Luân của Lục Ly an tâm ngồi xếp bằng xuống, sau đó lấy ra một viên đan dược chữa thương rồi nhập định.
Từ đầu đến cuối, Lục Ly không có phòng bị cô gái này, thiếu nữ cũng vô cùng tin tưởng Lục Ly. Giống như giữa hai người đều có một loại cảm giác rất kỳ diệu, biết đối phương sẽ không hại chính mình, hoàn toàn không có lòng đề phòng.
- Hưu!
Lục Ly không hỏi tên và thân phận cô gái, không hỏi người nào đang đuổi giết nàng, không nói một lời khống chế Mệnh Luân tiếp tục bay về phía tây.
Một đôi nam nữ chưa từng trải vị đời, ngồi trên Mệnh Luân, áp sát mặt đất xuyên phá trường không, rất nhanh đã biến mất ở trong nghìn vạn khe núi.
Đột nhiên cứu một thiếu nữ xinh đẹp, cũng không biết sẽ mang đến cho mình bao nhiêu phiền toái.
Thật ra tính cách Lục Ly vẫn luôn không đổi, chuyện đã nhận định rồi, thì không có gì hối hận cả.
Thiếu nữ không có gạt người, Lục Ly mang theo nàng bay hơn nửa canh giờ, không biết đã bay ra ngoài bao xa rồi. Lục Ly còn đặc biệt thay đổi phương hướng đi đường vòng về phía trước, hơn nửa canh giờ này không có truy binh xuất hiện.
Thiếu nữ nuốt hai quả đan dược, chữa thương hơn nửa canh giờ, rõ ràng khí sắc đã khá hơn một chút, thế nhưng vẫn ngồi xếp bằng, không có mở mắt như cũ... đương nhiên nàng có mở mắt cũng không nhìn thấy gì, chỉ có thể dựa vào thần niệm dò xét.
Lục Ly không nói lời nào, trầm mặc bay về phía trước, liên tục bay hơn một canh giờ, nhưng vẫn không có truy binh như cũ. Lục Ly hơi an tâm, chạy ra khoảng cách xa như vậy, truy binh muốn đuổi kịp cũng rất khó khăn?
- Ầm...
Tiếp tục bay thêm ba canh giờ nữa vẫn rất bình tĩnh. Nhưng thời điểm đi ngang qua một tòa núi lớn, đột nhiên có một đạo thần niệm cường đại quét qua, Lục Ly sợ tới mức lập tức ngừng lại, đạo thần niệm này vô cùng khủng bố, tuyệt đối là Địa Tiên trở lên.
- Tiểu cô nương này không tồi!
Một giọng nói dâm tà đột ngột vang lên, tiếp theo núi lớn màu vàng kim nổ tung, một lão đầu râu tóc bặc trắng bắn ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thiếu nữ bên cạnh Lục Ly, ánh mắt đầy vẻ nóng bỏng.
Thân thể Lục Ly trở nê vô cùng căng thẳng, vào thời khắc này thiếu nữ cũng mở mắt ra, nàng dùng thần niệm quét đến chỗ lão đầu một lần, mở miệng nói:
- Thiên Tà lão nhân?
Lão đầu tóc bạc cười lớn lên nói:
- Ha ha ha, không nghĩ tới một bé gái như ngươi lại biết danh hiệu của lão phu. Nếu đã nhận ra, chắc ngươi cũng biết lão cách phu đối nhân xử thế và sở thích chứ?
- Ta gọi là Duẫn Thanh Ti!
Trên mặt thiếu nữ không có bất kỳ bối rối nào, bình tĩnh nói:
- Thiên Tà lão nhân, ta nghĩ ngươi cũng nghe nói qua tên của ta.
Nội tâm Lục Ly dấy lên một chút hi vọng, rất rõ ràng Thiên Tà lão nhân coi trọng thiếu nữ, muốn mạnh mẽ bắt người cướp của rời đi, còn hắn không có bất ngờ gì thì sẽ bị lập tức chém giết. Không nghĩ tới địa vị thiếu nữ dường như rất lớn? Tự giới thiệu rồi?