Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 1104 - Chương 1104: Long Hoàng Lãnh Huyết

Chương 1104: Long Hoàng lãnh huyết

- Tử Bất Phàm? Ngươi làm gì? Sao nghe lời nàng ta như vậy?

Chu Hồng Y quát.

- Nàng là Long Hoàng, nàng cho ta hết thảy! Là ta thiếu nàng!

Tử Bất Phàm cười khổ nói.

- Đúng, vậy là đúng rồi, buông tha giãy giụa, theo long tu của ta xuống dưới, đến đây!

Âm thanh trầm thấp của Long Hoàng truyền đến.

Âm rắc rắc rắc!

Nhất thời, nguyên thần của mọi người đều bị kéo xuống.

- Tử Bất Phàm, ngươi điên rồi, còn có tấm màng kết giới ngăn cản, ngươi buông tha chống cự làm gì?

Chu Hồng Y rống lên.

Nhưng Tử Bất Phàm giống như khúc cây, ánh mắt đỏ bừng, cũng không chống cự nữa.

- Tử Bất Phàm, ai nói ngươi nợ Long Hoàng? Ngươi không nợ nàng, nợ nàng là Long Ô, ngươi cũng không phải Long Ô, ngươi nợ gì mà nợ? Ngươi còn nợ tiền ta đó, ngươi làm sao không trả?

Vương Khả kêu lên.

- Vương Khả, ai nợ tiền ngươi?

Tử Bất Phàm nhìn Vương Khả.

- Không phải sao? Ta giúp ngươi bao nhiêu lần rồi, mỗi lần để ngươi báo đáp ta, ngươi đều nói lần sau đi. Lần sau, lần sau, cuối cùng đều là Long Hoàng được lợi. Ngươi nói Long Hoàng thoát khỏi vòng vây sẽ ban thưởng cho ta. Ngươi tiêu đời rồi, ta còn lấy ưu đãi cái rắm. Ngươi không phải nợ ta sao?

Vương Khả trừng mắt nói.

Tử Bất Phàm nghe thấy lời của Vương Khả, bi thương trong lòng không hiểu sao tiêu tán không ít. Có ai đòi báo đáp mà không biết xấu hổ như vậy không?

- Hơn nữa, Long Hoàng nuôi lớn Long Ô, cũng không phải nuôi lớn ngươi, ngươi nhận loạn cái gì? Ngươi là Tử Bất Phàm, ngươi lớn lên ở Kim Ô Tông, sau là được Ma Tôn bảo hộ, liên quan gì đến Long Hoàng? Hơn nữa, cho dù trong đầu ngươi có trí nhớ của Long Ô thì sao? Long Hoàng nuôi lớn Long Ô, Long Ô giúp Long Hoàng nuôi lớn Thánh Tử, không còn nợ Long Hoàng nữa rồi. Hơn nữa, nếu Long Huyết nói đúng, vậy Long Ô là đứa nhỏ Long Hoàng lừa đến, cha mẹ ruột của Long Ô nói không chừng đã chết trong tay Long Hoàng. Không có Long Hoàng xuất hiện, Long Ô nói không chừng đang vui vẻ trong lòng cha mẹ mình rồi? Còn có, Long Hoàng căn bản là vì hại Long Ô, sao ngươi ngốc như vậy, còn tự mình cảm động mình?

Vương Khả trừng mắt quở trách.

Cơ mặt Tử Bất Phàm co rúm lại, bi thương vừa rồi không biết vì sao lại trở nên buồn cười sau khi bị Vương Khả quở trách.

- Ngươi mới ngốc!

Tử Bất Phàm cả giận nói.

- Ách, không phải ta nói, ngươi hỏi Chu Hồng Y đi, ngươi muốn ngừng chống cự, không phải ngốc thì là gì!

Vương Khả trừng mắt nói.

Tử Bất Phàm nhìn về phía Chu Hồng Y.

Chu Hồng Y quay mặt qua chỗ khác.

- Ngươi xem, Chu Hồng Y cũng ngầm thừa nhận rồi, trong lòng Chu Hồng Y ngươi còn hình tượng gì. Ngươi sẽ không mong đợi Chu Hồng Y sau này cưới một bà ngốc phải không!

Vương Khả trừng mắt nói.

- Vương Khả, ngươi đừng nói bậy!

Chu Hồng Y trừng mắt nói.

- Nhìn xem, nhìn xem, lão Chu sốt ruột rồi!

Vương Khả lập tức nói.

Tử Bất Phàm trừng mắt nhìn Vương Khả:

- Ngươi mới là bà ngốc, cả nhà ngươi đều là bà ngốc!

Bị Vương Khả hạ thấp, bi thương của Tử Bất Phàm bỗng nhiên không còn sót lại gì, áy náy đối với Long Hoàng cũng tan thành mây khói.

- Vậy thì đúng rồi! Ngươi chính là giáo chủ! Lão Chu về sau còn phải trái phải đều ôm. Nếu ngươi chết, ngươi khiến lão Chu thương tâm thì sao?

Vương Khả trừng mắt nói.

- Vương Khả! Ngươi đừng nói hưu nói vượn!

Chu Hồng Y quát.

Tử Bất Phàm bỗng nhiên nhìn Chu Hồng Y nâng mình dậy:

- Nếu ta chết, chàng sẽ không thương tâm sao?

Chu Hồng Y: “... !"

Đây là thời khắc lựa chọn sinh tử, Vương Khả lại dẫn đề lung tung, còn muốn ta trả lời thế nào?

- Lão Chu, ngươi nói đi, sinh tử của giáo chủ chỉ trong một ý niệm của ngươi. Ngươi phải thâm tình chút, giáo chủ sẽ vì ngươi mà sống, ngươi mà tuyệt tình, vậy giáo chủ xong đời rồi! Yên tâm, lão Niếp đã đi rồi, các ngươi nói gì, ta sẽ giúp các ngươi giữ bí mật! Không ai biết!

Vương Khả nói.

Nếu ta nói lời thâm tình thì có thể cứu Tử Bất Phàm, Vương Khả ngươi không nói ra ngoài, không một ai biết?

Chu Hồng Y ngẩng đầu nhìn bốn phía, Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư, đệ tử Ma giáo đến vây xem quanh vực sâu càng lúc càng đông, mấy ngàn ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, gọi là không một ai biết? Ngươi giữ bí mật có tác dụng cái rắm!

- Nói đi, giáo chủ còn đang chờ ngươi kìa!

Vương Khả nói.

Tử Bất Phàm quả nhiên thâm tình nhìn về phía Chu Hồng Y.

Chu Hồng Y: *... !"

- Có cần luyện tập lời yêu thương không? Ta có tình thoại giữa Chí Tôn Bảo và Tử Hà tiên tử, ngươi có cần đọc theo?

Vương Khả ở bên cạnh thúc giục.

Chu Hồng Y: *... !"

Tử Bất Phàm càng thêm chờ mong.

- Học theo ta đi, từng có một phần tình yêu chân thành tha thiết...

Vương Khả đang chuẩn bị nói.

- Đủ rồi, Vương Khả, các ngươi đủ rồi, các ngươi đều có bệnh sao, đến lúc nào rồi, chúng ta đều bị kéo xuống đây rồi, ngươi còn huấn luyện lời yêu gì? Tình yêu chân thành tha thiết, tình yêu em gái ngươi!

Điền Sư Trung quát lên.

- Lão Điền, ngươi mới có bệnh, chúng ta đang cứu người, đang cứu người đó!

Vương Khả trừng mắt nói.

Tử Bất Phàm cũng trừng mắt hung tợn nhìn Điền Sư Trung. Mẹ nó, tuy bị Vương Khả nói đến không còn chút cảm xúc bi thương gì, nhưng nếu có thể mượn cơ hội này khiến Chu Hồng Y nói ra lời trong lòng thì tốt biết mấy, cho dù chỉ là lời dạy dỗ của Vương Khả thì cũng tốt rồi! Điền Sư Trung chết tiệt này.

- Cứu người hay là liếc mắt đưa tình? Lại thêm một lúc nữa, mẹ nó, ai cũng đừng nghĩ đến việc bỏ chạy. Các ngươi không thấy kết giới phía dưới đang nứt ra rồi sao? Nứt ra rồi, chúng ta cũng bị kéo xuống!

Điền Sư Trung rống lớn.

- Cái gì?

Mọi người nhìn xuống phía dưới.

Quả nhiên, kết giới phía dưới ba người xuất hiện vết nứt.

- Tấm màng kết giới sắp phá vỡ rồi, Hỏa Long Nguyên Thần của ta căn bản không có lực chống cự gì, giống như đã sớm bị Long Hoàng hạ cấm pháp, long tu này vừa kéo xuống sẽ tiêu tùng!

Chu Hồng Y lo lắng nói.

Tử Bất Phàm cúi đầu nhìn đôi mắt của Long Hoàng sâu trong vực sâu, cắn môi.

- Long Hoàng, Vương Khả đã nói rõ ràng, ta cũng không quản ngươi có hại cha mẹ ruột của ta hay không, ta vẫn nhớ rõ che chở của ngươi với ta trước đây, ta cũng báo đáp ngươi rồi. Long Ô dùng sinh mệnh bảo hộ con ngươi, hơn nữa sáng lập Ma giáo bảo hộ hắn, hắn còn sống!

Bình Luận (0)
Comment