Sắc mặt Trương Đông Lai hơi trầm xuống:
- Vừa rồi sao lại như thế! Lý nhi, con sao lại muốn giết Hoàng Hữu Tiên, ta tin rằng, con không thể nào không có lý do!
- Hắn muốn giết Vương Khả, con tự nhiên phải giết hắn!
Trương Lý nhi bướng bỉnh nói.
- Lúc trước đã xảy ra chuyện gì? Lý nhi, con làm sao vượt kiếp huyền quan?
Trương Đông Lai trầm giọng nói.
- Lúc trước... ?
Trương Lý nhi khẽ nhíu mày.
- Trương Chính Đạo, ngươi nói đi... !
Trương Đông Lai nhìn Trương Chính Đạo cách đó không xa.
- Hả? Ta? Hay là chờ đứa con ngươi luyện hóa xong lĩnh vực thiên sư Trương Thiên Sư lưu lại rồi nói sau?
Trương Chính Đạo cổ quái nói.
- Lĩnh vực thiên sư của Trương Thiên Sư?
Mọi người biến sắc.
- Nói đi!
Trương Đông Lai nhìn chằm chằm Trương Chính Đạo.
Một đám cường giả cũng trừng mắt nhìn Trương Chính Đạo, dù sao, lĩnh vực thiên sư quá nổi danh, cả đám cường giả đều cực kỳ để ý.
- Bao vây toàn bộ tà ma nơi này, người nào phản kháng, giết không tha!
Nam tử Hắc Diện quát lớn.
- Dại Lập tức có mười cường giả hướng thẳng trời, phóng đến trước mặt đám người Tử Bất Phàm ngoại giới.
- Ai cũng không được đi!
Mười cường giả áo xanh lạnh giọng quát.
Âm!
Mười cường giả áo xanh tỏa ra hơi thở ngập trời, trong nháy mắt áp chế mọi người.
Tử Bất Phàm lại biến sắc, bởi vì mười cường giả áo xanh này, yếu nhất cũng là Nguyên Anh Cảnh đỉnh phong, có ba người đều là cường giả Nguyên Thần Cảnh.
Ba đại Nguyên Thần Cảnh mang theo bảy đại Nguyên Anh Cảnh đỉnh phong, nhất thời khống chế toàn trường.
Đám người Trương Đông Lai nhìn chằm chằm Trương Chính Đạo, muối biết hết thảy mọi chuyện ở nơi này.
Trương Chính Đạo bị đại bá bức ép, cũng buồn bực, nhưng chỉ có thể chậm rãi nói tình hình đại khái cho Trương Đông Lai nghe.
Nghe miêu tả của Trương Chính Đạo, đồng tử của một đám áo xanh đều co rút lại.
- Long Hoàng, vừa rồi thiếu chút nữa thoát khỏi vòng vây?
Nam tử Hắc Diện biến sắc.
- Phụ thân? Nguyên thần của phụ thân? Vừa rồi ngươi đã thấy được? Truyền lại cho Trương Thần Hư một phần truyền thừa?
Trương Đông Lai kích động nói.
Vù vù! Trương Thần Hư đột nhiên run lên, hồi tỉnh.
- Cha, cha, cha sao lại ở đây?
Trương Thần Hư kinh ngạc nói.
- Trương Thần Hư, con không phải chiếm được lĩnh vực thiên sư của Trương Thiên Sư sao?
Nam tử Hắc Diện bỗng nhiên nhìn chằm chằm Trương Thần Hư.
Một đám người áo xanh đều nhìn chằm chằm Trương Thần Hư.
- Làm gì vậy? Trương Thần Hư có được lĩnh vực thiên sư hay không, liên quan gì đến các ngươi?
Vương Khả bỗng nhiên nhíu mày.
- Đúng vậy!
Trương Chính Đạo trừng mắt nói.
- Hừ, Trương Thiên Sư là thủ tọa của Thiên Sư Điện chúng ta.
Lĩnh vực thiên sư của hắn thuộc về Thiên Sư Điện chúng ta, không phải thứ ngươi có thể nhúng chàm!
Nam tử Hắc Diện trầm giọng nói.
- Làm càn, cha ta truyền cho con cháu, các ngươi ai dám động?
Trương Đông Lai đột nhiên trừng mắt nhìn nam tử Hắc Diện kia.
- Trương Đông Lai, ngươi cũng là người của của Thiên Sư Điện, ngươi có nghĩa vụ tìm về di vật của Trương Thiên Sư!
Nam tử Hắc Diện không chút nhường nhịn.
~ Ta lặp lại lần nữa, đó là lễ vật gia gia truyền cho con cháu, là vật của Trương gia, nếu các ngươi dám xằng bậy, đừng trách ta không khách khí!
Trương Đông Lai lạnh lùng nói.
Sắc mặt đám người áo xanh trầm xuống nhìn Trương Đông Lai.
Tuy mọi người là Trương Đông Lai mang đến, nhưng không phải toàn bộ đều đang chờ Trương Đông Lai điều lệnh.
Vương Khả nhìn ra tuy Trương Đông Lai bài xích mình nhưng vẫn bao che cho con cái.
- Trương Chính Đạo? Ha hả, lời hắn nói, ta dựa vào gì tin tưởng?
Hắn còn nói bọn Điền Sư Trung tiến vào sơn động kia, người đâu?
Nam tử mặc đen không hề nhường nhịn chút nào.
Bang!
Ngay lúc này, một nam tử huyết nhục mơ hồ nghiêng ngả lảo đảo đi ra.
- Đó là... !
Trương Lý nhi ngạc nhiên nhìn người đó.
- Điền Sư Trung! Ngươi còn sống? Những người khác đâu rồi?
Vương Khả kinh ngạc nói.
Điền Sư Trung không phải bị đám chuột thi quỷ bao vây rồi sao?
Làm sao chạy thoát?
Khi nói xong, Vương Khả vung tay, thu Thân Vương Ấn đang ngăn chặn cửa động vào tay, dù sao, có Thần Vương Ấn mới an tâm một chút.
- Vương Khả, bọn họ đều đã chết, bị ngươi hại chết, ta đáp ứng bọn họ, báo thù cho bọn họ!
Điền Sư Trung dữ tợn nói.
- Sư đệ?
Nam tử Hắc Diện biến sắc, kinh ngạc nói.
Điền Sư Trung nhìn về phía mọi người, nhất thời lộ ra vẻ mặt mừng như điên.
- Sư huynh, ngươi, các ngươi sao mới đến!
Điền Sư Trung vui mừng như điên.
Nhất thời, có hai người áo xanh tiến lên, đỡ Điền Sư Trung.
- Sư huynh, mau lên, Canh Kim Chi Hỏa, Canh Kim Chi Hỏa ta mượn, bị tên khốn Vương Khả này cướp đoạt, mau đoạt trở lại!
Điền Sư trung chỉ vào Vương Khả.
- Vương Khả?
Sắc mặt nam tử Hắc Diện trầm xuống, nhìn Vương Khả.
- Ai lấy đồ của hắn, Điền Sư Trung, ngươi nói rõ ràng, ta giành đồ vật gì của ngươi chứ? Nơi này còn có mấy vạn ánh mắt đang nhìn, ngươi sao có thể ngậm máu phun người?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Vương Khả, ngươi đoạt Canh Kim Chi Hỏa của Điền Sư Trung sao?
Trương Đông Lai trầm giọng nói.
- Cha, Điền Sư Trung tự mình đánh mất Canh Kim Chỉ Hỏa, bị Tử Bất Phàm giành lấy, đưa cho Vương Khả. Vương Khả lại đưa cho con, con đã luyện thành mồi lửa thứ hai của mình, cha muốn Canh Kim Chi Hỏa, cứ đòi con, ngươi đừng la hét với Vương Khá Trương Lý nhi trừng mắt nói.
- Canh Kim Chi Hỏa bị con lấy đi rồi?
Điền Sư Trung trầm mặt.
- Hừ, bằng không con làm sao vượt qua kiếp huyền quan nhanh như vậy? Đây là tín vật đính ước Vương Khả cho con!
Trương Lý nhi bướng bỉnh nói.
- Phi! Không biết ngượng ngùng! Ta nói với con rồi, không được lui tới với Vương Khả nữa!
Trương Đông Lai trừng mắt nói.
- Con không!
Trương Lý nhi quật cường nói.
Nam tử Hắc Diện thở sâu nói:
- Trương Đông Lai, ngươi có biết lai lịch của Canh Kim Chỉ Hỏa không, không phải của người tầm thường, phải đòi trở về. Ngươi vẫn là thu lại Canh Kim Chi Hỏa từ chỗ Trương Lý nhi đi, chúng ta cũng dễ trở về bàn giao!
- Bàn giao gì? Nữ nhi của ta không lấy từ trong tay Điền Sư Trung, Điền Sư Trung tự mình đánh mất Canh Kim Chi Hỏa, sao lại đổ trách nhiệm lên nữ nhi ta? Muốn tìm, vị tiền bối kia cũng phải tìm đến Điền Sư Trung!