Trương Đông Lai trừng mắt nói.
Một đám người áo xanh: “... !"
- Đúng vậy, Điền Sư Trung, chính ngươi tự đánh mất Canh Kim Chi Hỏa, đổ lỗi cho người khác làm gì?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Sư huynh, mau, mau giết Vương Khả! Vương Khả chết tiệt này, phá hủy bao nhiêu chuyện lớn của ta!
Điền Sư Trung trừng mắt kêu lên.
Nam tử Hắc Diện lạnh mắt nhìn Vương Khả.
- Ngươi làm gì? Ngươi muốn động đến Vương Khả, bước qua thân xác tai Trương Lý nhi che chở trước mặt Vương Khả.
- Lý nhi, con tránh ra, đã nói với con rồi, không được lui tới với Vương Khá Trương Đông Lai trừng mắt nói.
- Không, cha, con sẽ không để mọi người thương tổn Vương Khải!
Trương Lý nhi quật cường nói.
- Không được! Đây là tổ huấn của Trương gia ta! Ta có thể không đả thương Vương Khả, nhưng con không được lui tới với Vương Khải Trương Đông Lai trừng mắt nói.
- Cha!
Trương Lý nhi nóng nảy nói.
- A, Trương Đông Lai, chỉ có ngươi đáp ứng không đả thương Vương Khả, chúng ta cũng không đáp ứng! Hiện tại rất nhiều chuyện, cần Vương Khả phối hợp điều tra với chúng ta!
Nam tử Hắc Diện trầm giọng nói.
- Các ngươi dám!
Trương Lý nhi trừng mắt nói.
Vương Khả vỗ vai an ủi Trương Lý nhi.
- Lý nhi, đừng lo lắng, bọn họ không gây thương tổn ta được, chọc ta nóng nảy, ta sẽ chém bọn họ!
Vương Khả trầm giọng nói.
Thần sắc đám người Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư, Tử Bất Phàm đều trở nên cổ quái, thái độ này của Vương Khả sao lại đến nữa? Hắn còn không thấy rõ thế cục trước mắt sao?
- Còn không lại đây, Vương Khả đã nói không cần con lo lắng, con còn che chở cái gì? Theo ta về nhà!
Trương Đông Lai trừng mắt nói.
- Con không muốn!
Trương Lý nhi nói.
Nhưng mới vừa nói xong, Trương Lý nhi bỗng nhiên lảo đảo, giống như muối té xỉu.
- Lý nhi, nàng sao vậy?
Vương Khả đỡ Trương Lý nhi.
- Cút ngay!
Trương Đông Lai đẩy ra Vương Khả, đỡ lấy Trương Lý nhi.
- Nha đầu, con sao vậy?
Trương Đông Lai lo lắng nói.
- Con, con choáng váng!
Trương Lý nhi ôm đầu nói.
- Sao đang yên lành, bỗng nhiên lại choáng váng?
Trương Đông Lai lo lắng nói.
- Con, con cũng không biết, con bỗng nhiên hơi không thoải mái!
Trương Lý nhi lắc đầu nói.
- Chị!
Trương Thần Hư nhanh chóng chạy đến đỡ.
- Là vì đột phá Nguyên Thần Cảnh sao?
Trương Đông Lai sốt ruột kiểm tra.
Vương Khả cũng lo lắng muốn kiểm tra, nhưng, lúc Trương Ly Nhi ôm đầu, bỗng nhiên lặng lẽ trừng mắt nhìn Vương Khả.
“Ách!" Vương Khả sửng sốt.
Trương Lý nhi trộm nháy mắt với ta, là vì sao? Nàng ám hiệu ta không cần xúc động? Vì sao vậy?
- Trương Thần Hư, đỡ chị con lên, theo ta trở về!
Trương Đông Lai trầm giọng nói.
- Dại Trương Thần Hư nhất thời gật đầu.
Trương Lý nhi cũng không phản kháng, mặc cho đệ đệ đỡ.
- Tốt lắm, chúng ta cần phải đi rồi!
Trương Đông Lai trầm giọng nói.
- Đi cái gì? Sự tình còn chưa rõ ràng, đã muốn đi rồi?
Nam tử Hắc Diện trầm giọng nói.
- Ngươi muốn thế nào?
Trương Đông Lai lạnh lùng nói.
- Hừ, giải quyết từng bước, vừa rồi các ngươi không phải nói, Trương tiểu thư lấy Canh Kim Chi Hỏa từ Vương Khả sao? Canh Kim Chi Hỏa của Vương Khả lại đến từ Tử Bất Phàm? Canh Kim Chi Hỏa của Tử Bất Phàm là đến từ Điền Sư Trung! Vậy trước xử lý rõ ràng Canh Kim Chi Hỏa của Tử Bất Phàm, ta đến đòi trở về Canh Kim Chỉ Hỏa!
Nam tử Hắc Diện lạnh lùng nói.
- Ngươi muốn làm gì?
Trương Đông Lai lạnh lùng nói.
- Canh Kim Chi Hỏa của Điền Sư Trung là Tử Bất Phàm cướp đi?
Vậy vừa hay, tìm Tử Bất Phàm đi!
Nam tử Hắc Diện phóng thẳng lên trời.
- Không tốt rồi, tất cả đệ tử Ma giáo, bảo hộ giáo chủ!
Vương Khả cả kinh kêu lên.
Trong lúc kêu lên sợ hãi, Vương Khả phóng về phía Tử Bất Phàm.
- Hừ, Vương Khả, ngươi ẩn vào trong đám Ma giáo. Xem ra, ngươi quả nhiên có vấn đề, hôm nay ta cũng phải giết ngươi. Ngươi lát nữa theo ta trở về, về phần Tử Bất Phàm, đả thương sư đệ ta, tranh giành Canh Kim Chỉ Hỏa, tội này đáng tru sát!
Nam tử Hắc Diện lạnh lùng nói.
- Lớn mật!
- Làm càn!
Tất cả đệ tử Ma giáo lập tức la lên, bảo hộ bên cạnh Tử Bất Phàm. Vương Khả bay đến trước mặt Tử Bất Phàm, chắn phía trước Tử Bất Phàm.
Hiện giờ Tử Bất Phàm trọng thương, sắc mặt khó coi nhìn nam tử Hắc Diện:
- Nếu ta không phải bị trọng thương, hiện tai có thể chém ngươi!
- Chém ta? Ngươi có biết ta là ai không? Làm hại một trăm năm của sư đệ ta thất bại trong gang tấc, còn đoạt Canh Kim Chi Hỏa? Ngươi đã đoạt Canh Kim Chỉ Hỏa, vậy giao ra Nam Minh Lï Hỏa của ngươi. Ta dùng Nam Minh Li Hỏa bàn giao với tiền bối!
Giết ngươi, rất nhiều chuyện đều giải quyết xong!
Nam tử Hắc Diện lạnh lùng nói.
- Vương Khả, ngươi đi mau, khí tức của hắn tương xứng Điền Sư Trung, ngươi không cần lo cho ta!
Tử Bất Phàm lo lắng kêu lên.
- Thối lắm, tương đương Điền Sư Trung thì sao, một kiếm của ta có thể chém xuyên người hắn. Nếu hắn dám tiến lên một bước, ta sẽ động thủ!
Vương Khả lạnh lùng nói.
- Ngươi!
Tử Bất Phàm trừng mắt nhìn Vương Khả. Tuy biết Vương Khả mặt dày, nhưng hắn có thể che chở trước mặt mình, Tử Bất Phàm vẫn phi thường cảm động.
- Không biết tự lượng sức mình, một đám tiểu tử chưa từng nhìn thấy chiến tranh cũng dám cuồng vọng trước mặt ta, chết đi!
Nam tử Hắc Diện lộ vẻ mặt dữ tợn đánh về phía Vương Khả, Tử Bất Phàm.
- Không được!
Trương Lý nhi ở xa lo lắng nói.
Ngay khi nam tử Hắc Diện định đánh Vương Khả, đột nhiên một tàn ảnh xuất hiện trước mặt nam tử Hắc Diện.
Tàn ảnh kia vừa thành hình, một thân ảnh hắc bào quỷ dị xuất hiện trước mặt nam tử Hắc Diện, búng tay, điểm lên mi tâm nam tử Hắc Diện.
- Cái gì?
Nam tử Hắc Diện biến sắc, đang muốn nói cái gì.
^ Am! Cái ót nam tử Hắc Diện nổ tung thành một lỗ thủng, ánh sáng xuyên thủng não, sau đó não bắn ra. Ánh mắt nam tử Hắc Diện trừng lớn, làm sao cũng không thể tưởng tượng nổi mình bị giết trong tức khắc. Chính mình là cao thủ Nguyên Thần Cảnh, thực lực còn mạnh hơn Điền Sư Trung không ít, lại lập tức bị giết như vậy?
- Ai?
Trương Đông Lai biến sắc.
Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư điên cuồng biến sắc.
Các đệ tử Ma giáo đều mở to mắt, ngay cả Vương Khả, Tử Bất Phàm cũng kinh hãi nhìn người áo đen vừa xuất hiện. Chiêu thức này?