Vương Khả trừng mắt nói.
Trương Chính Đạo trừng mắt nói:
- Nhưng nơi quen thuộc này, ngươi cũng không biết?
- Dựa vào cái gì trách ta, còn không phải các ngươi làm hại! Đặc biệt là ngươi Vương Khả!
Trương Thần Hư trừng mắt nói.
- Ta? Liên quan gì đến ta?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Vị trí ở thành nam Chu Kinh, vốn gia gia cho ta bản vẽ mơ hồ trong lúc truyền thừa, nhưng, ngày xưa ngươi ở nơi này đã dẫn đến đại chiến Xà Vương và Thử Vương, vô số chuột và rắn khiến thành nam long trời lở đất, địa mạo đều biến hóa rồi! Ta tìm thế nào được! Nếu không phải trong lúc vô tình nhìn thấy bản đồ cũ ngoài Chu Kinh, căn bản không thể xác định!
Trương Thần Hư trừng mắt nói.
- Đúng vậy, Vương Khả, ngươi làm hại chúng ta tìm một năm, ngươi phải bồi thường cho chúng ta mới được!
Trương Chính Đạo cũng nói.
- Cút, bảo tàng của các ngươi cũng không chia cho ta, còn muốn ta bồi thường, các ngươi thật biết nằm mơ!
Vương Khả trừng mắt nói.
- Không đúng, hai người các ngươi đang hợp tác diễn sao?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Ách!
Hai người nhất thời lộ ra tươi cười cổ quái.
- Chuyện đó, tuy chúng tìm được vị trí đại khái nhưng thành nam Chu Kinh lớn như vậy, chúng ta khẳng định cũng tìm không thấy, chỉ sợ còn cần phiền ngươi giúp tìm một chút!
Trương Chính Đạo cười khổ nói.
- Các ngươi không phải có vị trí rồi sao?
- Đúng vậy, thành nam Chu Kinh lớn như vậy, chúng ta cũng không có cách khác! Đại biểu tỷ của ngươi chủ quản Chu Kinh, hẳn có thể giúp chúng ta!
Trương Chính Đạo cười nói.
Vương Khả: “... !"
- Chúng ta kỳ thật đã sớm tìm qua một lần, không tìm được! Lúc này mới trở về nhờ ngươi hỗ trợ!
Trương Thần Hư bổ sung.
Vương Khả: “... !"
Không ngờ như thế, hai người các ngươi lúc gặp lợi ích thì không nghĩ đến ta, gặp khó khăn đều đến tìm ta.
Một tháng sau, Chu Kinh, Phật Thủ Tự!
Vương Khả thích ý nằm trên xích đu cắn hạt dưa.
Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư buồn bực đi qua đi lại.
- Vương Khả, tìm hơn một tháng rồi, vẫn không tìm được!
Vẻ mặt Trương Chính Đạo buồn bực.
- Ta đã giúp ngươi gọi Thử Vương đến rồi, Thử Vương cũng để đám chuột con tìm kiếm quanh thành, ngươi còn muốn sao đây?
Ta cũng không thể biến ra bảo tàng cho ngươi!
Vương Khả trừng mắt nói.
- Không phải, ngươi không có biện pháp khác sao?
Trương Chính Đạo lo lắng nói.
- Ngươi hỏi Trương Thần Hư xem hắn có nhớ lầm địa phương hay không!
Vương Khả nói.
- Làm sao có thể nhớ lầm! Ngay bên ngoài Chu Kinh Thành!
Trong đầu ta có hình vẽ gia gia truyền thừa, thành trì Chu Kinh, còn có bộ dáng vài dãy núi thành bắc, theo đạo lý, phải ở thành nam!
Trương Thần Hư chắc như đỉnh đóng cột nói.
- Vậy tiếp tục tìm đi! Còn nữa, Thử Vương an bài đám chuột con đến ủng hộ. Ngươi để người ta xuất lực rồi, thức ăn không được kém! Ta nghe nói, một tháng trước toàn là thịt cá, hiện tại, ngươi cho đám chuột con ăn gì? Thử Vương sẽ oán giận ta thật nhiều!
Vương Khả trừng mắt nhìn Trương Chính Đạo.
Trương Chính Đạo lộ vẻ mặt xấu hổ:
- Ngươi cũng biết, ta cũng không giàu có.
- Thối lắm, ngươi chỉ là keo kiệt. Dù sao ta mặc kệ, ngươi cắt xén thức ăn của đám chuột con, đừng trách đám chuột con kéo dài công việc!
Vương Khả cãi lại.
- Đúng vậy, ngươi vừa muốn bảo tàng, lại không chịu trả giá, ngươi còn muốn tìm cái rắm!
Trương Thần Hư quở trách.
Trương Chính Đạo lộ vẻ mặt cổ quái nhìn Vương Khả.
- Ngươi đừng nhìn ta, ta đáp ứng giúp ngươi tìm đã là không tồi, ta đã vận dụng nhân mạch của mình, ngươi còn muốn ta trả tiền sao? Ngươi nghĩ sao vậy, cảm thấy ta là loại người gì?
Vương Khả nói lớn.
Sắc mặt Trương Chính Đạo xấu hổ. Đứng vậy, tính cách keo kiệt của ngươi, muốn ngươi xuất tiền, quả thật đang nằm mơ.
- Vậy làm sao đây?
Trương Chính Đạo trừng mắt.
- Có thể làm gì, tiếp tục cầu mong!
Vương Khả cắn hạt dưa nói.
Trương Chính Đạo chỉ có thể buồn bực chờ đợi. Phần bảo tàng thứ ba này thật khó khăn.
- Xin hỏi, Bất Giới đại sư có ở đây không?
Một thanh âm truyền đến từ ngoại viện.
Mọi người nhìn lại, chỉ nhìn thấy ngoài cửa có một nữ tử trung niên, tuy mặc quần áo dân dã nhưng khó giấu vẻ phong tình. Nữ tử mang theo hộp cơm, cười nhìn người trong viện.
- Long Bà? Ngươi lại tới nữa?
Trương Chính Đạo trừng mắt nói.
- Đúng vậy, xin hỏi Bất Giới đại sư có ở đây không? Ta có làm dư một ít thịt, muốn mời đại sư nhấm nháp một chút.
Nữ tử trung niên chờ mong nói.
Ba người Vương Khả chỉ vào đại điện cách đó không xa.
- Đa tại Long Bà mỉm cười, mang theo hộp cơm đi đến đại điện cách đó không xa.
Ba người Vương Khả nhìn thấy Long Bà đi về đại điện cách đó không xa, thần sắc cổ quái.
- Thật tà môn, Long Bà này cũng xem như một đóa lão hoa trên đường, mở ra một quán mì, kinh doanh cũng không tệ, sao lại mắt mù chứ?
Trương Thần Hư nói.
- Đúng vậy, Bất Giới hòa thượng cũng thật là. Một Phật Thủ Tự còn không giữ được tâm hắn. Ăn thị uống rượu thì thôi đi, hiện giờ còn có nữ nhân? Thật sự làm người không thể nhìn tướng mạo sao?
Trương Chính Đạo cổ quái nói.
- Nghĩ xem, ta muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, còn không có bạn gái. Lão hòa thượng này sao lại... thật đáng giận!
Vương Khả buồn bực.
- Đúng vậy!
Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư ghen tị nhìn đại điện cách đó không xa.
- A, a di đà phật, thí chủ, người không cần tặng ta đồ ăn nữa, người xuất gia không nhận nổi!
Bất Giới hòa thượng nhất thời hoảng loạn chạy ra khỏi đại điện.
- Bất Giới đại sư, đây đều là tâm ý của ta. Chàng hãy ăn đi, lúc trước ta làm chàng cũng ăn mà, sao giờ lại cự tuyệt!
Long Bà tỏ vẻ ấm ức muốn khóc.
Bất Giới hòa thượng đi ra ngoài, chợt nhìn thấy đám cẩu độc thân đang hung tợn trừng mắt nhìn mình.
- A di đà phật, không phải như các ngươi nghĩ đâu?
Bất Giới hòa thượng nói với ba người Vương Khả.
- Cút Vương Khả, Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư nhất thời trừng mắt.
Tên hòa thượng thối này, ở trước mặt chúng ta vênh váo cái gì?
- Bất Giới đại sư, ngươi không phải cái gì cũng không giới sao? Vì sao còn cự tuyệt ta, vì bảo hộ ngươi, ta ở Chu Kinh với ngươi hơn trăm năm rồi! Ngươi sao lại chướng mắt ta?
Long Bà tủi thân nói.
Ba người Vương Khả trừng lớn mắt, tình huống gì? Hơn trăm năm? Long Bà này không phải phàm nhân?