- A di đà phật, người và yêu sẽ không có kết quả tốt! Long Bà, ngươi cũng đừng chấp nhất như vậy. Ta chỉ là một hòa thượng lôi thôi, bây giờ còn là công nhân của công ty Thần Vương, ngươi cần gì tự làm khổ mình?
Bất Giới hòa thượng cười khổ nói.
Ba người Vương Khả trừng mắt nhìn Long Bà, chuyện gì vậy?
Long Bà này là yêu thú?
- Yêu? Yêu? Yêu? Nàng là yêu?
Trương Chính Đạo cả kinh kêu lên.
- Yêu thì sao? Thử Vương, Xà Vương không phải là yêu sao? Sao ngươi khẩn trương như vậy?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Không phải, ngươi không biết sao? Vào lúc Đan Anh Cảnh yêu thú có thể biến lớn biến nhỏ! Đến thời điểm Nguyên Thần Cảnh có thể biến ảo thành người rồi!
Trương Chính Đạo nói.
- Long Bà mở quán mì này là cường giả Nguyên Thần Cảnh?
Vương Khả biến sắc, bật dậy từ trên ghế.
Chu Kinh nho nhỏ này còn ẩn giấu một lão đại như vậy.
Long Bà?
Vương Khả trừng mắt nhìn nữ tử trung niên này, mình cũng có lúc nhìn nhầm sao? Hoàn toàn nhìn không ra một bà chủ quán mì lại là đại lão Nguyên Thần Cảnh?
- Bất Giới hòa thượng, vị tiền bối này mỗi ngày đều tặng ngươi đồ ăn, người mù cũng nhìn ra được, vận đào hoa của ngươi đến rồi!
Ngươi còn chê bai không đủ? Ngươi còn là người sao?
Trương Chính Đạo lộ vẻ mặt cổ quái nói.
- A di đà phật, không phải như các ngươi nghĩ!
Bất Giới hòa thượng lập tức nói.
- Ngươi đã nói, Long Bà người ta đã theo đuổi ngươi hơn trăm năm, sao lại không như chúng ta nghĩ? Ngươi đây là chiếm tiện nghi còn khoe mã?
Thần sắc Trương Thần Hư cổ quái nói.
- Đúng vậy, đại sư, tâm ý của ta, chàng còn không hiểu sao?
Long Bà tiến lên một bước nói.
Bất Giới hòa thượng:
- A di đà phật, bần tăng là người xuất gia!
- Người xuất gia thì làm sao? Ngươi không phải đã lấy pháp danh Bất Giới rồi sao? Ngươi không phải cái gì cũng không giới sao?
Đồ đệ Giới Sắc của ngươi đã có bạn gái rồi, ngươi còn từ chối cái gì?
Vương Khả trừng mắt nói.
- A di đà phật, nàng đây là chơi thật sao?
Bất Giới hòa thượng nói.
Ba người Vương Khả trừng mắt nhìn Bất Giới hòa thượng, trầm mặc một hồi, kìm lòng không đậu cùng mắng to:
- Tên cầm thú nhà ngươi!
- Nàng là yêu, ta là người, người yêu có cách biệt!
Bất Giới hòa thượng lại nói.
- Người và yêu thì sao? Pháp danh ngươi đã là Bất Giới, ngươi còn SỢ cái gì?
Vương Khả trừng mắt nói.
Bất Giới hòa thượng: “... !"
- Đa ta ba vị thiếu hiệp hòa giải giúp ta, kỳ thật ta đã quen rồi, cũng không thể trách đại sư, là ta không xứng với hắn!
Long Bà cười khổ.
- Thối lắm, Bất Giới hòa thượng đã bị phế đi một thân tu vi, hắn có cái gì để chê bai ngươi? Là hắn không xứng với ngươi!
Trương Chính Đạo ghen tị nói.
Trương Chính Đạo ghen tị, dựa vào cái gì không có nữ đại lão Nguyên Thần Cảnh coi trọng ta, bằng không ta có thể ít phấn đấu thêm nhiều năm. Bất Giới hòa thượng này ở trong phúc mà không biết hưởng phúc!
- Tiền bối, tu vi của ngươi không thành vấn để? Mấy năm nay, Chu Kinh đã xảy ra không ít chuyện, sao không thấy thân ảnh ngươi?
Vương Khả ngạc nhiên nói.
Dù sao, vài lần Phật Thủ Tự gặp tai ương, vị Long Bà này chưa từng ra tay giúp đỡ?
- Đã có đại sư, còn cần ta ra tay sao? Đại sư tự có suy xét, ta không dám nhúng tay!
Long Bà cười nói.
Thần sắc ba người Vương Khả trở nên cổ quái, ngươi là quá nể mặt Bất Giới hòa thượng nên không ra tay?
- A di đà phật, Long Bà, ngươi vẫn mau trở về nấu mì đi! Bằng không trong cửa hàng không ai chiêu đãi!
Bất Giới hòa thượng nhíu mày nói.
- Không sao, quán mì của ta, hiện tại có người làm việc. Một năm trước, ta có chiêu mộ tiểu nhị! Hiện tại có hai người ở trong điếm. Cho dù ta rời đi một thời gian cũng không thành vấn đề!
Long Bà nói.
- Tiểu nhị ngươi chiêu mộ cũng không phải là người?
Bất Giới hòa thượng nhíu mày nói.
- Đại sư tuệ nhãn như đuốc, liếc mắt đã nhìn thấu!
Long Bà cười nói.
Ba người Vương Khả nhìn nhau, tình huống gì? Hiện tại đại yêu Nguyên Thần Cảnh tụ tập xuất hiện sao? Còn có một người? Đây còn là Chu Kinh chúng ta biết hay không?
- A di đà phật, tương thịt của ngươi, ta sẽ ăn, ngươi mau quay về đi Bất Giới hòa thượng buồn bực nói.
- Được rồi, đại sư từ từ dùng, nếu còn muốn nữa, tùy thời đều có thể phái người đến báo cho ta biết, ta đưa tới cho chàng nữa!
Long Bà nói.
Bất Giới hòa thượng chắp tay thành chữ thập, tiễn Long Bà.
Long Bà khe khẽ thở dài, rời đi.
- Long Bà, hay là chúng ta đi quán mì của ngươi nếm thử chút?
Vương Khả nhất thời nói.
Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư nhìn Vương Khả, cũng không nói gì.
Dù sao, trước nhà ngồi hai đại yêu Nguyên Thần Cảnh, bọn họ cũng muốn tìm hiểu thử. Thật tà môn!
- Ba vị thiếu hiệp, mời!
Long Bà cười nói.
- Vương Khả, các ngươi náo loạn cái gì?
Bất Giới hòa thượng nhất thời kêu lên.
- Ăn tương thịt của ngươi đi! Chúng ta hôm nay ăn mì không được sao!
Vương Khả trừng mắt nói.
Bất Giới hòa thượng: “... !"
Ba người Vương Khả đi theo Long Bà đến quán mì cách đó không xa.
Quán mì gọi là Quán mì Long Bà. Bây giờ không phải giờ cơm, quán mì cũng không có người. Ba người Vương Khả bước vào, nhất thời thấy hai tiểu nhị đang quét tước.
Hai tiểu nhị, một nam một nữa, vải thô áo tang, bộ dạng cực kỳ xa lạ, nhưng, nam tiểu nhị khi nhìn thấy ba người Vương Khả bước vào, chợt biến sắc, lập tức xoay đầu muốn rời đi, giống như sợ Vương Khả phát hiện.
- Ách, tiểu nhị của ngươi thật lạ, nhìn thấy chúng ta thì muốn trốn? Chẳng lẽ quen biết chúng ta?
Vương Khả ngạc nhiên nói.
Thần sắc Long Bà cổ quái:
- Ách... !
- Làm sao vậy, ta nói sai sao?
Vương Khả ngạc nhiên nói.
Trương Chính Đạo nhíu mày nói:
- Bóng dáng tiểu nhị hơi thân thuộc!
- Bóng dáng?
Vương Khả sửng sốt.
- Các ngươi nhận sai người rồi! Long Bà, ta đi ra sau bếp sửa sang một chút!
Nam tiểu nhị biến sắc, quay đầu muốn bỏ chạy.
- Giọng của Thánh Tử?
Vương Khả đột nhiên kêu lên.
Tiểu nhị kia cứng đờ người, bị phát hiện rồi?
- Thánh Tử? Ánh mắt ngươi sao vậy, đây không phải là Thánh Tử!
Trương Chính Đạo khinh thường nói.
Tiểu nhị kia nghĩ rằng đã qua rồi, nhưng Long Bà lại cười nói:
- Đúng vậy, hắn là Long Thái Âm!