Tiểu nhị kia: “... !"
Vương Khả: “... !"
Trương Chính Đạo: “... !"
Trương Thần Hư: *... !"
Ánh mắt mọi người đều trừng lớn, đây là tình huống gì? Đường đường là Thánh Tử Ma giáo, lại đến một quán mì nhỏ bình thường làm tiểu nhị?
- Thật, thật là Thánh Tử?
Vương Khả kinh ngạc nói.
Tiểu nhị kia cười khổ quay đầu! Nhưng, gương mặt này không phải Thánh Tử.
- Vương Khả, ta không nghĩ đến, ngươi sẽ đến Chu Kinh!
Tiểu nhị kia cười khổ nói.
Khi nói chuyện, tiểu nhị kia xé da mặt ra, sau khi xé mặt nạ xuống, lộ ra gương mặt của Thánh Tử.
Mọi người: “... !"
Là thật? Thật tà môn quá!
- Thánh Tử, ngươi, ngươi sao lại đến nơi này? Không thể nào, ngươi tốt xấu gì cũng là Thánh Tử Ma giáo!
Vương Khả trừng mắt nói.
Thánh Tử nhìn Long Bà.
- Là ta mời hắn đến!
Long Bà nói.
- Vì sao?
Vương Khả khó hiểu.
- Ta thấy hắn ở Ma giáo một mình cô đơn, vừa vặn, ta cũng là Long tộc, mời hắn đến giúp đỡ, cũng xem như có người làm bạn!
Long Bà giải thích.
- Long Tộc?
Trương Thần Hư kinh ngạc nói.
- Bất Giới hòa thượng kia điên sao, một nữ Long tộc theo đuổi hắn, hắn còn kén cá chọn canh?
Trương Chính Đạo lộ vẻ mặt ghen tị.
- Đại sư là đại sư chân chính, ngươi đừng nói hắn như vậy! Hắn cao quý hơn bất luận kẻ nào!
Long Bà không vui nói.
Trương Chính Đạo: “... !"
Ý của ngươi là tên Bất Giới hòa thượng không biết xấu hổ kia còn cao thượng hơn ta?
- Thánh Tử, ngươi thật sự tìm đến Long tộc làm bạn sao? Vậy cũng không cần đến đây làm công!
Thần sắc Vương Khả cổ quái nói.
Thánh Tử giống như có lời khó nói, cuối cùng cũng không nói thành lời, chỉ gật đầu.
- Phẩm vị của Long Tộc thật đúng là độc đáo!
Trương Thần Hư cũng lộ vẻ mặt cổ quái nói.
- Long Bà, ngươi là Long tộc, quán mì này của ngươi cũng thật phi phàm. Một tiểu nhị là Thánh Tử, vậy người kia hẳn cũng không bình phàm!
Vương Khả nhìn nữ tiểu nhị.
- Nàng? Là con gái của tỷ tỷ ta!
Long Bà giải thích.
- Ngươi ở Chu Kinh đã hơn trăm năm, con gái của tỷ tỷ ngươi hẳn cũng không phải là phàm nhân!
Vương Khả tỏ vẻ cổ quái nói.
- Tiểu Vi, bạn ngươi đến đây, dùng gương mặt thật gặp mặt đi!
Long Bà nói.
- Dại Nữ tiểu nhị gật đầu.
Xoetl Nữ tiểu nhị xé mặt nạ, lộ ra khuôn mặt nữ tử.
Vương Khả, Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư lần nữa nghẹn họng trợn mắt.
- Tông, tông chủ? Sao ngươi ở đây?
Vương Khả kinh ngạc kêu lên.
- Tông chủ Thiên Lang Tông, Cung Vi? Mấy năm nay, Thập Vạn Đại Sơn tìm khắp nơi mà không thấy, ngươi, ngươi, ngươi sao Ở đây làm công?
Trương Chính Đạo cả kinh kêu lên.
- Chuyện này thật giống nằm mơ!
Trương Thần Hư muốn tát mặt mình một cái.
Ai có thể nghĩ đến, Cung Vi sẽ ở đây làm công?
- Các vị là bạn của ta sao, ta không nhớ rõ!
Cung Vi nhíu mày, lắc đầu.
- Tông chủ, là ta, ngươi đang nói giỡn với ta phải không?
Vương Khả cười nói.
Cung Vi lắc đầu:
- Thật xin lỗi, ta không nhớ rõ các ngươi! Các ngươi là...
Vương Khả nhìn Long Bà.
Long Bà cười khổ:
- Tiểu Vi bị kích thích, quên tất cả trí nhớ sau khi quen biết Sắc Dục Thiên!
- Sắc Dục Thiên là ai?
Tiểu Vi khó hiểu nói.
- Mất trí nhớ có chọn lựa? Quên hết chuyện không vui?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Lúc trước tông chủ bị thương ở Liên Hoa Huyết Quật, bị thương đến đầu óc, vậy mà quên hết trí nhớ hơn trăm năm?
Trương Chính Đạo cũng kinh ngạc nói.
- Đầu bị thương cũng là một nguyên nhân, nhưng chủ yếu là do thương tâm quá mức, lựa chọn quên đi người làm nàng thương tâm. Mọi chuyện mấy năm nay, nàng đã quên hết! Cũng may nàng còn nhớ rõ dì nhỏ ta! Bằng không cũng không tìm đến chỗ ta!
Long Bà cười khổ nói.
- Tông chủ cũng là Long tộc?
Vương Khả ngạc nhiên nói.
- Cũng không phải! Mẫu thân nàng là Long tộc, nhưng phụ thân nàng là Nhân tộc! Tiểu Vi cũng là Nhân tộc!
Long Bà lắc đầu.
- Đây không phải giống Thánh Tử sao?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Không giống, Long tộc và Nhân tộc sinh ra hậu đại phải xem nhân tố truyền thừa của cha mẹ. Nhân tố truyền thừa của rồng mạnh, hậu đại sẽ là rồng, nhân tố truyền thừa của người mạnh, hậu đại sẽ là người. Dù sao cũng thật phức tạp, có khi cũng không phải thực lực quyết định. Ách, ta cũng không thể giải thích rõ ràng. Dù sao nhân tố người trong cơ thể Tiểu Vi nhiều hơn một chút, cho nên nàng vẫn là người! Thánh Tử thuộc loại nhân tố rồng nhiều hơn một chút, cho nên hắn là rồng. Ngươi có thể lý giải hoặc không thể lý giải, nhưng... !
Long Bà nhíu mày giải thích.
- Ta lý giải, chính là phải xem gien di truyền của cha mẹ, gien di truyền của ai mạnh hơn, đứa nhỏ sẽ giống người đó! Chuyện này có gì khó lý giải chứ! Vương Khả tỏ vẻ kỳ quái nói.
“Ách!” Long Bà sửng sốt một chút.
Ngươi lý giải? Chuyện này rất đơn giản sao? Gien di truyền? Là có ý gì?
- Tuy Tiểu Vi là người nhưng mẫu thân nàng vẫn là Long tộc, cho nên Tiểu Vi trời sinh đã mạnh vô song! Năm đó ta theo Bất Giới đại sư định cư ở Chu Kinh, ở đây, Tiểu Vi quen biết Sắc Dục Thiên, đáng tiếc, đã sắp đàm luận việc hôn sự, Sắc Dục Thiên lại xuất gia làm hòa thượng. Một đoạn nghiệt duyên từ đó bắt đầu!
Long Bà cười khổ nói.
Ba người Vương Khả: “.. !"
- Chứng mất trí nhớ của tông chủ có thể trị khỏi?
Vương Khả hỏi.
Long Bà lắc đầu:
- Là nàng chủ động quên chuyện thương tâm, người khác không trị được, tháo chuông phải tìm người buộc chuông, cần chính nàng vượt qua bi thương mới được!
- Vậy giờ phải làm sao?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Không có cách nào, chờ tự nàng chữa thương thôi! Đau lòng khó trị nhất!
Long Bà lắc đầu.
- Nàng và Thánh Tử đều dịch dung làm tiểu nhị, cũng... !
Thần sắc Vương Khả cổ quái nói.
- Dịch dung? Là ta dạy Tiểu Vi! Ta để nàng cùng Thánh Tử ở chỗ ta dịch dung là không muốn thu hút chú ý của người khác!
Nhưng các ngươi vào quán mì của ta, còn chú ý đến bọn họ, ta đoán sẽ không giấu được các ngươi quá lâu, còn không bằng nói cho các ngươi!
Long Bà cười nói.
- Vương Khả, đã tìm được tông chủ rồi, hiện tại làm sao đây?
Trương Chính Đạo nhìn Vương Khả.
Thần sắc Vương Khả phức tạp, vốn tìm được tông chủ là chuyện vui, nhưng hiện tại tông chủ lại mất trí nhớ, cho dù mang về Thiên Lang Tông cũng vô dụng.