- Ta làm sao biết được!
Trương Chính Đạo cũng buồn bực.
- Trương Thiên Sư tự nhiên có thâm ý, nhưng phía dưới hung hiểm, các ngươi không hiểu sao?
Bất Giới hòa thượng lo lắng nói.
- Không sao, không phải đề phòng Long Bà thôi sao, Long Bà ngoài mặt theo đuổi ngươi, lại âm thầm bóc trần ngươi. Chúng ta đã cẩn thận rồi, mấy ngày nay, ta đã có bố trí, cam đoan không gặp chuyện không may gì!
Vương Khả vỗ ngực.
- Đúng vậy!
Trương Chính Đạo tự tin nói.
Bất Giới hòa thượng tỏ ra cổ quái, nhìn ba người, vì sao, ta cảm thấy ba người các ngươi không đáng tin?
- Bất Giới hòa thượng, ngươi không tin bọn họ, cũng nên tin tưởng ta, chúng ta hợp tác không phải ngày một ngày hai, có lần nào hãm hại ngươi đâu?
Vương Khả trấn an Bất Giới hòa thượng.
Bất Giới hòa thượng nhìn Vương Khả, sắc mặt cứng đờ. Ngươi lần nào không hãm hại ta chứ? Chính ngươi nói xem, lần đầu gặp mặt đã bức ta tự nghĩ phật hiệu Đại Thừa ra sao.
- A di đà phật, có thể đi xuống, nhưng các ngươi nhất định phải đáp ứng ta, ngoài đồ vật Trương Thiên Sư lưu cho Trương Chính Đạo, đồ vật khác đều không được lấy!
Bất Giới hòa thượng trịnh trọng nói.
- Còn có vật khác?
Ba người sửng sốt.
- Đúng vậy, như là Định Hải Châu, pháp bảo Long Hoàng gì đó... !
Bất Giới hòa thượng gật đầu.
Đôi mắt ba người nhất thời sáng rực, nơi này còn có thu hoạch ngoài ý muốn? Còn có chuyện tốt này?
- Đây đều là cái bẫy của Long Hoàng dùng để hấp dẫn người khác phá hư phong ấn. Một khi các ngươi nổi dậy lòng tham, tranh đoạt vật của Long Hoàng, sẽ tạo cơ hội phá hư phong ấn, khiến Long Hoàng trốn thoát! Đến lúc đó, hậu quả không tưởng tượng nổi!
Bất Giới hòa thượng trịnh trọng nói.
- Bẫy của Long Hoàng?
Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư biến sắc.
- Không sao, ngươi yên tâm, nhân phẩm của ta ngươi cũng biết, ta sẽ không đụng vào!
Vương Khả vỗ ngực.
Bất Giới hòa thượng nhìn Vương Khả, trầm mặc một lúc, nhân phẩm của ngươi? Bởi vì nhân phẩm của ngươi, ta mới lo lắng!
Làm sao đây?
- Bất Giới hòa thượng, nhanh lên, đừng nhiều lời nữa! Cầm tiền lương của ta còn lề mề như vậy? Đều nghe theo ngươi, hết thảy đều trong tay ta!
Vương Khả trầm giọng nói.
- Đúng vậy, đúng vậy! Đừng lề mề nữa!
Trương Chính Đạo thúc giục nói.
- Được, được rồi, các ngươi đi theo ta!
Bất Giới hòa thượng cười khổ.
Nói xong, Bất Giới hòa thượng chắp tay thành chữ thập, khoanh chân ngồi xuống, giống như đang lẩm bẩm.
ầm ầm ầm!
Đầu của thạch phật hơi run lên, sau đó mở miệng ra.
- Thạch phật này còn có thể động?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Tốt lắm, các ngươi đi theo ta, nhớ kĩ, ngàn vạn lần đừng xằng bậy, cầm di vật của Trương Thiên Sư, rồi lập tức đi theo ta ra ngoài, đừng bị ngoại vật hấp dẫn!
Bất Giới hòa thượng trầm giọng nói. Nói xong, Bất Giới hòa thượng bước đi vào trong miệng thạch phật.
Ba người Vương Khả trừng mắt nhìn cửa thạch phật.
- Cái này, cửa phật này là thông đạo? Thạch phật mấy năm trước không phải đã bị phá vỡ trong đại chiến rồi sao?
Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.
- Bất Giới hòa thượng có nhiều bí mật như vậy, nói không chừng bị hắn sửa xong rồi, đi thôi, đừng nhiều lời nữa!
Vương Khả đi theo vào.
Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư bước vào. Trong miệng thạch phật là một thông đạo bóng loáng. Vương Khả trượt xuống, trượt rất nhanh, lập tức tới đáy. Dưới đáy sáng trưng, bóng loáng.
Ẩm!
Đoàn người trượt ra khỏi thông đạo.
- Cửa thông đạo vừa rồi thật kỳ quái!
Vẻ mặt Vương Khả cổ quái nói.
- Ừm, chúng ta đã xuyên qua thân thể thạch phật, sắp đến rồi!
Bất Giới hòa thượng dẫn đường.
- Xuyên qua thân thể thạch phật? Cái cửa kia chẳng lẽ là?
Vẻ mặt Vương Khả cổ quái.
Cửa ra trên người thạch phật... !
Sắc mặt Vương Khả, Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư đều cổ quái, chúng ta đã bị bài tiết ra ngoài?
Bang!
Đảm người dừng trên sơn động thật lớn.
- Chỗ này cũng có một vực sâu?
Trương Thần Hư biến sắc nói.
Mọi người nhìn lại, quả nhiên, ở trong trung tâm sơn động có một cửa vực sâu thật lớn. Nhưng cửa vực sâu này có một cửa vực sâu ẩn chứa lam quang, giống như vô số ký hiệu bao trùm lên cửa vực.
- Đây là... !
Vương Khả ngạc nhiên nói.
- Đây là nơi phong ấn Long Hoàng. Phía dưới vực sâu này là Long Hoàng. Những ký hiệu đạo gia này đều do Trương Thiên Sư hạ chú. Nhưng bây giờ đã có vài vết rạn!
Bất Giới hòa thượng nhíu mày nói.
Mọi người nhìn lại, quả nhiên, ký hiệu phong ấn của Trương Thiên Sư hạ chú thật rậm rạp, một luồng uy nghiêm khiến mọi người căng thẳng.
- Xem đi, trên ký hiệu của gia gia ta là Định Hải Châu?
Trương Chính Đạo trừng mắt nói.
Cửa vực sâu này, ngoài ký hiệu phong ấn còn có rất nhiều pháp bảo trôi nổi trên không trung. Tám viên Định Hải Châu, còn có đao thương kiếm kích, các loại phát bảo đều phát ra hào quang mơ hồ, giống như hấp dẫn mọi người đến lấy.
- Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, ta đã nói với các ngươi, đây là cái bẫy của Long Hoàng, các ngươi chém giết đoạt bảo vật là trúng kế của Long Hoàng!
Bất Giới hòa thượng cả kinh kêu lên.
- Cái bẫy? Đây, đây đều là tiền, Long Tộc có tiền như vậy sao?
Vương Khả đỏ mắt.
- Đúng vậy!
Trương Chính Đạo chảy nước miếng.
- Các ngươi đã đáp ứng ta rồi!
Bất Giới hòa thượng buồn bực nói.
Cả đám người các ngươi đều đỏ mắt, sao ta có thể tin tưởng hứa hẹn của các ngươi.
- Trước thu bảo tàng của Trương Thiên Sư, những thứ khác, chúng ta đợi lát nữa xem!
Vương Khả áp chế dục vọng trong lòng.
- Được, được rồi!
Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư áp chế kích động, nói.
- Đến đi, bảo vật Trương Thiên Sư cho Trương Chính Đạo ở đây.
Các ngươi nhanh lên, để phòng có biến cố!
Bất Giới hòa thượng chỉ vào tấm bia đá cách đó không xa.
- Bất Giới hòa thượng, ngươi yên tâm, đã nói với ngươi rồi, hết thảy đều trong lòng bàn tay ta! Không phải là phòng bị Long Bà sao? Chúng ta biết, nàng bóc trần ngươi, khẳng định không có lòng tốt! Ta đã sớm có chuẩn bị!
Vương Khả nói.
- Sớm có chuẩn bị?
Bất Giới hòa thượng khó hiểu nói.
Vương Khả nhìn Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư, hai người gật đầu, mỗi người lấy ra một thanh chiết phiến.
- Mấy ngày nay, Vương Khả vì phòng bị Long Bà, đặc biệt để ta trở về Thiên Lang Tông một chuyến, lấy lại Thiếu Âm Phiến của mình! Yên tâm, Trương Thần Hư có Thiếu Dương Phiến, chỉ cần Thiếu Âm Phiến, Thiếu Dương Phiến thì có thể thúc giục hình thành đại trận, là có thể ngăn trở Long Bài!