Trương Chính Đạo tự tin nói.
- Đúng vậy, ngươi và Trương Thần Hư dùng quạt hình thành “Thiếu Âm Dương Đại Trận”, bao vây nơi này lại, đợi chúng ta thu từng kiện bảo vật!
Vương Khả nói.
- Được!
Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư hưng phấn nói.
Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư thúc giục cây quạt của mình.
- Đúng rồi, Trương Chính Đạo, còn chưa hỏi ngươi, ngươi trở về lấy Thiếu Âm Phiến thì lấy Thiếu Âm Phiêm, ta đã bảo ngươi làm việc âm thầm chút, con mắt ngươi sao lại sưng như vậy?
Vương Khả ngạc nhiên nói.
- Đúng vậy, hai vòng tròn đen này là gì?
Trương Thần Hư cũng tò mò nói.
- Ngươi cho là lấy Thiếu Âm Phiến rất dễ dàng sao? Mẹ ôi, Thiên Lang Tông các ngươi cũng không phải người tốt gì. Thiếu Âm Phiến này rõ ràng là của ta còn không cho ta lấy, ta đại náo một hồi mới cầm lại được!
Trương Chính Đạo tức giận.
- Vì sao? Ai làm khó dễ ngươi?
Vương Khả ngạc nhiên nói.
- Còn không phải Mạc Tam Sơn kia. Tên điên kia, không cho ta lấy, Phi!
Trương Chính Đạo tức giận nói.
- Sau đó, ngươi đã bị Mạc Tam Sơn đánh rồi?
Vương Khả ngạc nhiên nói.
- Mạc Tam Sơn bị đánh thảm hơn ta, mặt hắn bị đánh thành đầu heo!
Trương Chính Đạo nói.
Vương Khả, Trương Thần Hư tỏ ra khinh thường, vẻ mặt không tin.
Trong quán mì của Long Bà, Long Bà, Thánh Tử nhìn Phật Thủ Tự bị thuộc hạ của Vương Khả bao vây.
- Long Bà? Ngươi đã sớm biết mẫu thân ta ở dưới thạch phật này, vì sao chờ đến hiện tại mới động thủ?
Thánh Tử nhíu mày nói.
- Ngươi quá coi thường Bất Giới đại sư rồi!
Long Bà lắc đầu.
- Hả?
- Nếu không phải Bất Giới đại sự tự mình phá vỡ thạch phật trấn thủ, ai cũng không thể đi xuống!
Long Bà lắc đầu.
- Nhưng đây chỉ là một thạch phật mà thôi, ngươi chính là Nguyên Thần Cảnh!
Thánh Tử khó hiểu nói.
- Ta là Nguyên Thần Cảnh không sai, trừ phi ta cá chết lưới rách với Bất Giới đại sư, buộc hắn phá vỡ phật hiệu trấn thủ, bằng không ta không thể đi xuống!
Long Bà lắc đầu.
- Thạch phật trấn thủ này, quỷ dị như thế?
Thánh Tử kinh ngạc nói.
- Đúng vậy! Thạch phật trấn thủ này, không có sự cho phép của Bất Giới đại sư, ở Thập Vạn Đại Sơn, hẳn là không ai có thể đi xuống!
- Nhưng Bất Giới đại sư đã bị phế tu vi rồi, ngươi hoàn toàn có thể bắt buộc hắn mở ra thạch phật trấn áp mài!
Thánh Tử nhíu mày nói.
- Cá chết lưới rách với đại sư, ta cũng không dám!
Long Bà cười khổ nói.
- Vì sao, chẳng lẽ Bất Giới đại sư đang ngụy trang thành phàm nhân?
Thánh Tử kinh ngạc nói.
- Không, ta còn muốn theo đuổi Bất Giới đại sư, ta không muốn lưu lại cho hắn ấn tượng xấu! Nếu ta vì cứu Long Hoàng mà đắc tội với Bất Giới đại sư, về sau ta làm sao thu được trái tim của đại sư2 Long Bà trịnh trọng nói.
Thánh Tử: “... !"
Bất Giới hòa thượng này có mị lực lớn như vậy sao, ta không thấy nha?
- Được rồi, trấn thủ thạch phật đã mở ra, chúng ta cũng đi thôi!
Hiện tại nhân cơ hội này phóng thích Long Hoàng!
Long Bà trầm giọng nói.
- Được!
Thánh Tử gật đầu.
- Tiểu Vi, hôm nay quán mì không mở, đóng cửa tự nghỉ ngơi, ngươi tự chú ý an toàn!
Long Bà quay đầu nói với Long Vi phía dưới.
- Hả, dạt Cung Vi nhu thuận gật đầu.
Long Bà mang theo Thánh Tử đến chỗ thạch phật, Long Bà là Nguyên Thần Cảnh, tốc độ cực nhanh. Một đám thuộc hạ của Vương Khả ở Phật Thủ Tự cũng không nhìn rõ. Nhưng cách đó không xa có một người nhìn rõ, đó là Mạc Tam Sơn nấp trong bóng tối.
Mạc Tam Sơn không biết bị ai đánh, trên mặt sưng phồng, về mặt oán hận nhìn Phật Thủ Tự.
- Trương Chính Đạo đoạt đi Thiếu Âm Phiến, ta chỉ biết khẳng định có chuyện, quả nhiên... ! Bọn Vương Khả muốn làm gì, chỗ cửa thạch phật kia còn là một thông đạo?
Mạc Tam Sơn tỏ ra kinh ngạc.
- Hả? Lại có hai người tiến vào! Hai người đó ít nhất Nguyên Anh Cảnh đỉnh phong, sao lại xuất hiện cao thủ?
Vẻ mặt Mạc Tam Sơn tỏ ra ngờ vực, nhìn quán mì hai người mới tới?
- Quán mì Long Bà?
Mạc Tam Sơn nghi ngờ xem xét quán mì Long Bà. Đúng lúc, chợt nhìn thấy một nữ tử dọn dẹp mặt bàn.
- Hôm nay quán mì không mở cửa, ngày mai khách quan hãy đến!
Nữ tử khách khí.
Thần sắc Mạc Tam Sơn cổ quái, thần thức quét qua quán mì một vòng, không có gì đặc thù.
- Khách quan, mặt của ngươi!
Nữ tử kinh ngạc nhìn gương mặt sưng phù của Mạc Tam Sơn.
- Thanh âm rất quen thuộc?
Mạc Tam Sơn nhíu mày.
- Khách quan, hôm nay quán mì không mở cửa, hôm khác hãy đến!
Nữ tử lần nữa khuyên nhủ.
Đồng tử của Mạc Tam Sơn đột nhiên co rụt lại:
- Cung Vi? Là ngươi?
Trương Chính Đạo cầm Thiếu Âm Phiến, Trương Thần Hư cầm Thiếu Dương Phiến Hai người thúc giục, lập tức, Thiếu Âm Phiến tỏa ra vùng sương đen dày đặc, Thiếu Dương Phiến lại tỏa ra lượng sương trắng nồng nặc.
Trương Chính Đạo vung tay, Thái Âm Phiến bỗng nhiên biến thành một con hắc phượng hoàng, rất nhanh bay múa lên cao.
Trương Thần Hư vung tay, Thiếu Dương Phiến cũng biến thành một con bạch phượng hoàng, giương cánh bay múa.
Hai con phượng hoàng dẫn theo luồng sương đen, sương trắng bay múa vòng quanh đỉnh sơn động. Trong lúc nhất thời, đỉnh sơn động hoàn toàn bị sương đen sương trắng bao phủ. Đồng thời hai con hắc bạch phượng hoàng cùng nhau bay múa, chậm rãi xoay tròn, nhìn từ xa giống như một đồ án Thái Cực, chậm rãi xoay tròn trên đỉnh sơn động.
- Thiếu Âm Dương Đại Trận, chuyển!
Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư đồng thời gào to.
VùI Đại trận vận chuyển, phượng hoàng giương cánh, một luồng khí tức khổng lồ tỏa ra.
- Được rồi, Bất Giới hòa thượng, ngươi hẳn là an tâm rồi, Thiếu Âm Dương Đại Trận mở ra, cho dù là Long Bà xông tới cũng có thể chống đỡ!
Vương Khả nói.
- Không sai, cho dù là cường giả Nguyên Thần Cảnh đi vào cũng sẽ bị nhốt vào trong, ngươi đừng lo lắng!
Trương Thần Hư tự tin nói.
- A di đà phật!
Bất Giới hòa thượng chắp hai tay thành chữ thập, gật đầu, còn muốn nói cái gì.
Am! Thiếu Âm Dương Đại Trận bỗng nhiên lay động, hai con phượng hoàng thét dài, nhảy ầm ầm vào trong sương đen, sương trắng.
ầm ầm ầm!
Trong đại trận không ngừng có tiếng động xông kích.
- Tình huống gì vậy?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Vương Khả, hình như có người vừa xâm nhập vào Thiếu Âm Dương Đại Trận!
Trương Thần Hư nói.