- Thiếu Âm Dương Đại Trận đợi được cá lớn rồi!
Trương Chính Đạo cũng kinh ngạc nói.
- Nhanh như vậy? Long Bà này cũng quá nóng lòng rồi, chúng ta vừa mới bố trí đại trận, nàng đã xông vào rồi?
Vương Khả kinh ngạc nói.
ầm ầm ảm!
Tiếng xông kích nổ vang không ngừng.
- Thiếu Âm Dương Đại Trận của các ngươi chống đỡ được không?
Vương Khả lập tức hỏi.
- Có thể chứ, chúng ta cảm nhận được, người bị đại trận vây khốn hẳn là cường giả Nguyên Thần Cảnh, khó khăn lắm mới bị nhốt, hiện tại lâm vào thế giới trong đại trận, có cần làm gì không?
Trương Thần Hư hỏi.
- Không cần, bao vây là được rồi, dù sao Long Bà cũng là bạn gái của Bất Giới hòa thượng, ngươi cũng không thể hạ sát thủ!
Vương Khả nói.
- A di đà phật, các ngươi hiểu lầm rồi, ta là người xuất gia, không có quan hệ với Long Bài!
Bất Giới hòa thượng lập tức giải thích.
- Phi!
Ba người cùng khinh thường vào mặt Bất Giới hòa thượng.
Được tiện nghi còn khoe mã! Ngươi thật thiếu đánh! Ba người độc thân chúng ta còn chưa nói gì, ngươi còn dám vênh váo!
- Được rồi, Thiếu Âm Dương Đại Trận này đã bao vây lại Long Bà, chúng ta tiếp tục chuyện của mình! Trương Chính Đạo, ngươi xem thử gia gia ngươi lưu lại gì cho ngươi! Trên tấm bia đá kia có cái gì?
Vương Khả nói.
- Được rồi!
Một đám người lập tức xông tới.
Trên tấm bia đá có chữ viết.
- Ban thưởng cho con ta, chỉ có huyết mạch của ta có thể lấy!
Trương Thần Hư nhớ kỹ mấy chữ phía trên.
- Là lưu lại cho cha ta sao? Không phải nói lưu cho ta à?
Trương Chính Đạo sửng sốt.
- Lưu cho ngươi và lưu cho cha ngươi thì có khác biệt gì, đừng nhiều lời, nhanh lấy đi!
Vương Khả trừng mắt nói.
- À, được rồi!
Trương Chính Đạo lập tức đặt tay lên tấm bia đá.
Vù vù! !
Kim quang trên tấm bia đá tỏa ra, bên trong chậm rãi trồi lên một quyển ngọc thư. Ngọc thư dừng trên tay Trương Chính Đạo, cả người Trương Chính Đạo chợt chấn động.
- Cái gì vậy?
Mọi người bao vây lại nhìn.
Nhìn thấy trên ngọc thư có bốn chữ to.
- Bát Cửu Huyền Công?
Bất Giới hòa thượng trừng mắt nói.
- Bát Cửu Huyền Công? Công pháp này không phải đã thất truyền từ lâu rồi sao? Gia gia tìm thấy từ đâu?
Trương Thần Hư cũng kinh ngạc nói.
Vương Khả trừng lớn mắt:
- Bát Cửu Huyền Công? Tám chín bảy mươi hai biến? Đây không phải công pháp của tôn hầu tử và nhị lang thần sao? Trên đời thật sự có công pháp này? Mù mắt ta rồi, sau này có thể nào gặp được hai vị đại lão này?
- Tôn hầu tử gì, nhị lang thần gì? Vương Khả ngươi biết công pháp này sao?
Trương Thần Hư kinh ngạc nói.
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ, ta nói thế nào với các ngươi? Là do ta xem được trên ti vi, trên tiểu thuyết, các ngươi sẽ tin chứ?
Mấu chốt, ta lúc trước cũng không tin tưởng mấy thứ này!
- Gia gia, người có đủ bộ Bát Cửu Huyền Công, nếu người cho cha ta từ sớm, cha ta cũng không cần...
Vẻ mặt Trương Chính Đạo bỗng nhiên buồn phiền.
- Có ý gì? Cha ngươi tu luyện là Bát Cửu Huyền Công?
Trương Thần Hư kinh ngạc nói.
- Không chỉ cha ta, ta cũng tu hành Bát Cửu Huyền Công, đáng tiếc chỉ là tàn chương còn sót lại. Đáng tiếc, chỉ là tàn chương.
Hiện tại tốt rồi, gia gia lại tìm được đủ bộ công pháp trong truyền thuyết! Ha ha ha, cha, sau này cha nhất định sẽ gây nháo!
Trương Chính Đạo tỏ vẻ không cam lòng.
- Các ngươi giúp ta hộ pháp, ta luyện Bát Cửu Huyền Công!
Trương Chính Đạo kích động nói.
Nói xong, Trương Chính Đạo khoanh chân ngồi xuống, ngọc thư “Bát Cửu Huyền Công” trong tay chợt bay lên, tiện đà hóa thành lưu quang, chậm rãi chui vào mi tâm của Trương Chính Đạo.
Vù!
Bát Cửu Huyền Công chui vào mi tâm, ngoài thân Trương Chính Đạo tỏa ra hào quang màu vàng. Trương Chính Đạo tập trung nghiên cứu Bát Cửu Huyền Công.
- Bát Cửu Huyền Công, Kim Cương Bất Hoại Thân! Trương Chính Đạo cũng xem như được một phần tạo hóa!
Hòa thượng Vô Giới cảm thán.
- Đây là đương nhiên, công pháp của tôn hầu tử, nhị lang thần có thể kém sao? Nhưng hình tượng mập mạp của Trương Chính Đạo thật...
Vẻ mặt Vương Khả cổ quái.
Trong đầu Vương Khả hiện lên hình ảnh quỷ dị, Trư Bát Giới cầm đại kim ô đại náo thiên cung?
Ngẫm lại, cả người Vương Khả cũng run lên.
- Được rồi, Trương Chính Đạo đã nhập định, chúng ta xem bảo vật nơi này!
Vương Khả đi đến cửa vực sâu.
Trương Thần Hư cũng đến cửa vực sâu, một đống bảo vật vực sâu như đang hấp dẫn hai người.
- Vương Khả, Trương Thần Hư, các ngươi không được có ý niệm với đám bảo vật này. Đây là cái bẫy Long Hoàng đặt ra, lúc các ngươi lấy bảo vật sẽ giúp đỡ phá vỡ phong ấn của Trương Thiên Sưt Bất Giới hòa thượng lo lắng tiến lên.
- Đứng sang một bên đi, chúng ta còn chưa nghiên cứu, ngươi lại làm chúng ta mất hứng, nói không chừng chúng ta có thể dễ dàng lấy đi!
Vương Khả chợt nói.
- Đúng vậy, ngươi đã không còn tu vi, ngươi ngăn cản cái rắm!
Trương Thần Hư quở trách.
Bất Giới hòa thượng: “... !"
Các ngươi tham tài đến không muốn sống!
- Vương Khả sẽ có nguy hiểm!
Bất Giới hòa thượng buồn bực khuyên nhủ lần nữa.
- Yên tâm, hết thảy đều trong tầm tay ta! Ngươi sợ cái gì, nhiều tiền như vậy, ngươi không lấy, không phải bị điên sao?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Nhưng, nếu ngươi phóng xuất Long Hoàng thì làm sao?
Bất Giới hòa thượng lo lắng nói.
- Đều đã nói với ngươi rồi, hết thảy ta đều nắm chắc. Cho dù Long Hoàng đi ra cũng không sao. Nếu nó dám gây tổn thương sinh linh, một kiếm ta đâm chết nó là được rồi? Lắm chuyện như vậy làm gì?
Vương Khả khinh thường nói.
Bất Giới hòa thượng: “... !"
Ngươi đừng khoác lác như vậy có được không? Trương Thiên Sư còn không làm gì được Long Hoàng, một kiếm của ngươi có thể đâm chết nó?
Giờ khắc này, Trương Thần Hư nghe Vương Khả khoác lác, cũng thanh tỉnh không ít, nhìn Vương Khả:
- Vương Khả, bảo vật là đồ tốt nhưng đừng xảy ra ngoài ý muốn gì.
- Đã nói với ngươi rồi, hết thảy ta đều nắm chắc!
Vương Khả nhíu mày nói.
Ngay khi Vương Khả nói xong, đột nhiên phía trên vang lên ầm ầm.
Bang!
Hai thân ảnh bỗng nhiên xuyên qua Thiếu Âm Dương Đại Trận, dừng trước mặt mọi người.
- Ai?
Bất Giới hòa thượng biến sắc.
Vương Khả cũng sửng sốt, quay đầu nhìn, Long Bà mang theo Thánh Tử xuất hiện trước mặt mọi người.
- Long Bà, sao ngươi phá vỡ được Thiếu Âm Dương Đại Trận? Còn nữa, Trương Thần Hư, ngươi không phải nói Thiếu Âm Dương Đại Trận rất lợi hại sao? Long Bà sao đi qua được?