Vương Khả biến sắc kêu lên.
Trương Thần Hư nhìn Thiếu Âm Dương Đại Trận trên đỉnh đầu, đại trận nổ tung bốn phía, phượng hoàng hét dài.
- Thiếu Âm Dương Đại Trận vẫn còn tốt, vẫn còn nhốt một người mà!
Trương Thần Hư nói Mọi người nhìn Thiếu Âm Dương Đại Trận đang nổ tung, lại nhìn Long Bà và Thánh Tử.
- Thánh Tử? Các ngươi, các ngươi làm sao phá vỡ Thiếu Âm Dương Đại Trận?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Thái Âm Dương Đại Trận cái gì? Chúng không biết, chỉ trượt theo cửa thạch phật, tiến xuống dưới đây!
Thánh Tử nhíu mày nói.
- Người trong Thiếu Âm Dương Đại Trận không phải Long Bà sao, vậy đó là ai?
Trương Thần Hư nhìn Long Bà.
Sắc mặt Long Bà cứng đờ:
- Ta nào biết? Ta chỉ có hảo ý nói bí mật thạch đá cho các ngươi, các ngươi lại cố ý mai phục ta?
- A di đà phật, Long Bà, ngươi muốn làm gì?
Bất Giới hòa thượng trầm giọng nói.
Long Bà nhìn thấy Bất Giới hòa thượng, thần sắc cứng lại, cười khổ nói:
- Bất Giới đại sư, thật có lỗi, ta nhận mệnh cấp trên, ta cũng chỉ là bất đắc dĩ!
- Nhận mệnh? Là Luân Hồi Hoàng Triều ngươi nguyện trung thành? Ngươi đến Chu Kinh sớm hơn ta, vẫn luôn trông coi phong ấn này. Hiện tại, ngươi sao lại thay đổi ước nguyện ban đầu? Luân Hồi Hoàng Triều muốn ngươi làm gì?
Bất Giới hòa thượng nhíu mày nói.
- Phóng thích Long Hoàng, khống chế Ma Tôn!
- Thả Long Hoàng? Trấn áp hai trăm năm nay sẽ thất bại trong gang tấc? Ngươi có nghĩ đến Thập Vạn Đại Sơn sẽ trở thành địa ngục nhân gian của Long Hoàng lần nữa không!
Bát Giới hòa thượng trầm giọng nói.
- Ta biết, nhưng lệnh cấp trên, đại sư, thật có lỗi!
Long Bà thở dài nói.
- Từ từ, các ngươi chờ chút hãy nhận lỗi, nếu trong Thiếu Âm Dương Đại Trận không phải Long Bà, vậy là ai?
Vương Khả trừng mắt.
Sao lại bất ngờ xuất hiện thêm một người!
- Chúng ta không biết! Ta và Long Bà mới tiến vào đây!
Thánh Tử lắc đầu.
- Được rồi, Vương Khả, Trương Thần Hư, ta không muốn tổn thương các ngươi. Các ngươi tránh ra! Đừng trì hoãn ta và Thánh Tử thả Long Hoàng!
Cả người Long Hoàng đột nhiên tỏa ra khí tức khổng lồ.
Luồng khí tức này thẳng hướng đến Vương Khả, Trương Thần Hư nhưng không ép bức Bất Giới hòa thượng.
- A đi đà phật, Vương Khả, ta đã nói đừng đi xuống, Thập Vạn Đại Sơn sắp gặp sinh linh đồ thán rồi!
Bất Giới hòa thượng lo lắng nói.
Vương Khả nhìn Long Bà:
- Long Bà, ngươi muốn giải phóng Long Hoàng, ta cũng không ngăn cấm ngươi, ngươi tức giận như vậy làm gì?
- Ngươi nói cái gì? Ngươi không ngăn cản ta!
Long Bà sửng sốt.
- Vì sao ta phải cản ngươi, Long Hoàng mà thôi, có thể thả hắn đi, dù sao ngồi lao hai trăm năm hẳn cũng đủ rồi. Chỉ cần ra khỏi lao hối cải làm con người mới thì vẫn là con rồng tốt! Dù sao cũng là mẫu thân của Thánh Tử, nể mặt Thánh Tử, cũng có thể cho nó một cơ hội hối cải làm người!
Vương Khả nói.
- Ách!
Long Bả cảm thấy kỳ quái.
- Vương Khả, làm sao có thể?
Bất Giới hòa thượng lo lắng nói.
- Ngươi câm miệng, ông chủ đang nói chuyện, một công nhân tầm thường như ngươi chen miệng vào làm gì! Có phải muốn có cơ hội nếm thử cảm giác bị đuổi đi.
Bất Giới hòa thượng: “... !"
- Vấn đề hiện tại là ta làm sao mới lấy được bảo bối ở cửa vực sâu! Long Bà ngươi là Nguyên Thần Cảnh, đúng lúc giúp ta lấy một ít! Ta chỉ muốn tài bảo! Long Hoàng thoát được hay không, ta không quan tâm!
Vương Khả nói.
Ngươi, ngươi vì kiếm tiền? Có thể có chút tiết tháo không?
Thần sắc mọi người kỳ quái nhìn Vương Khả! Trong sơn động chỉ còn trầm mặc.
- Các ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Ta nói sai gì sao? Long Hoàng đặt bảo vật ở cửa vực sâu làm mồi dụ, không phải muốn cho ta sao? Hiện tại ta lấy tiền người ta, thay người ta tiêu tai, thả đi Long Hoàng, không phải rất bình thường sao?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Vương Khả, đó chính là Long Hoàng!
Bất Giới hòa thượng sốt ruột nói.
- Long Hoàng thì sao? Long Hoàng đào mộ tổ tiên nhà ngươi hay sao? Ngươi đã trông coi nó hơn trăm năm rồi, ngươi còn không buông tha nó? Phật tổ không phải đã từng nói, phóng hạ đồ đao, lập địa thành phật! Người tu phật như ngươi cũng phải cho Long Hoàng cơ hội buông bỏ đồ đao chứ! Vương Khả trừng mắt nói.
- Ta... !
Sắc mặt Bất Giới hòa thượng cứng đờ - Ta nói không đúng sao? Ngươi trấn thủ ở đây đã như ngục tù, người ta bị nhốt hai trăm năm, nói không chừng đã sớm hối cải.
Vẻ mặt Bất Giới hòa thượng cổ quái:
- Lõỡ như... !
- Không có lỡ như, việc này ngươi đừng nhúng tay ta vào, ta chịu trách nhiệm. Nếu Long Hoàng hối cải làm người mới, để nó đi ra ngoài, nếu nó không biết hối cải, còn giết hại sinh linh, ta sẽ giết chết nó!
Vương Khả trầm giọng nói.
Bất Giới hòa thượng: “... !"
- Vương Khả, một năm rưỡi trước, Long Hoàng hình như cũng không hối cải làm người mới, lúc ấy... !
Trương Thần Hư lo lắng nói.
- Một năm rưỡi trước là một năm rưỡi trước, khi đó nó phải luyện hóa bọn người lão Chu, ta đương nhiên có thái độ khác.
Ngươi xem Thánh Tử hiện tại khát vọng tình thương của mẹ thế nào! Trước khác nay khác, Thánh Tử là bạn thân ta, lúc này, ta đương nhiên đứng về phía Thánh Tử!
Vương Khả nói.
Trương Thần Hư: “... !"
Ngươi bởi vì tham tài, luyến tiếc những bảo vật này mới biến hóa lập trường như vậy.
- Vương Khả, cảm ơn ngươi!
Thánh Tử cũng cảm động nói.
- Không có gì, Thánh Tử, ta cần nói với ngươi rõ ràng, nể mặt ngươi, ta không ngăn trổ các ngươi cứu Long Hoàng. Hơn nữa giúp các ngươi cản người khác. Nhưng Long Hoàng còn không biết hối cải, đừng trách ta không khách khí!
Vương Khả lập tức nói.
- Đủ rồi, đủ rồi!
Thánh Tử cảm động nói.
Lúc này, Vương Khả đứng về phía mình, khiến trong lòng Thánh Tử vô cùng cảm kích.
- Hừ, Vương Khả, ngươi giúp chúng ta cản người khác, những người khác có thể ngăn cản được ta?
Long Bà khinh thường nói.
- Sao không ngăn được ngươi? Long Bà, đừng tưởng ngươi là Long tộc Nguyên Thần Cảnh là có thể muốn làm gì thì làm. Nhìn không ra, trong Thiếu Âm Dương Đại Trận này còn nhốt một Nguyên Thần Cảnh! Ta nói mọi chuyện ta đều nắm trong lòng bàn tay. Ta nói thả Long Hoàng, Long Hoàng mới có thể ra đi, ta nói không được thả, ngươi cho rằng ngươi có thể cứu Long Hoàng?