Nếu ngươi có bản lĩnh này, cũng không cần đợi đến ngày hôm nay, ngươi có thể hoàn thành mệnh lệnh của thủ trưởng, còn không phải nhờ ta!
Vương Khả vênh váo nói.
- Bọn họ đều nói ngươi hay khoác lác, quả thật, ta thật muốn xem thử ngươi làm sao ngăn cản ta!
Long Bà không tin nói.
Long Bà từng nghe nói, hiện tại gặp mặt mới biết, một người mặt dày có thể khiến ngươi tức chết.
- Ai nha, còn chưa tin sao?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Thiếu Âm Dương Đại Trận của ngươi đã thất bại rồi, hết thảy còn trong bàn tay ngươi sao, ngươi không phải nghĩ rằng, thực lực của ngươi nghiền áp hết thảy?
Long Bà khinh thường nói.
- Ta không cần thực lực nghiền áp hết thảy, đối phó ngươi, quả đơn giản!
Vương Khả trừng mắt nói.
- Vậy ngươi nói xem ngăn cản ta thế nào?
Long Bà khinh thường nói.
- Ta để Bất Giới hòa thượng lấy cái chết bức ngươi, ngươi có sợ không?
Vương Khả trừng mắt nói.
Ánh mắt Long Bà trừng lên.
Vương Khả, chủ ý tổn hại như vậy, ngươi cũng nghĩ ra được?
Bất Giới hòa thượng lại đen mặt, dựa vào cái gì để ta lấy cái chết bức cung? Ta không phải người sao?
- Hơn nữa, tuy Trương Thần Hư dùng quạt trắng nhưng hắn còn có lĩnh vực thiên sư. Lần trước ở Long Tiên Trấn, cho dù là Long Huyết, Tử Bất Phàm hay Chu Hồng Y đều không thể phá ra, nhốt ngươi không phải thật dễ dàng?
Vương Khả trừng mắt nói.
Thần sắc Trương Thần Hư xấu hổ, thấp giọng nói bên tai Vương Khả:
- Vương Khả, lĩnh vực thiên sư đó ta vẫn chưa phát ra toàn bộ lực lượng! Ngươi đừng khoác lác nữa!
- Phát huy không được toàn bộ lực lượng cũng đủ rồi! Hơn nữa, còn có trụ cột ta chưa lên sân, ngươi sợ cái gì?
Vương Khả trừng mắt nói.
Trương Thần Hư: “... !"
- Long Bà, ngươi cũng thấy, ta không khoác lác, sự thật là vậy.
Ta nể mặt Thánh Tử mới đáp ứng ngươi thả Long Hoàng. Ngươi cũng phải hiểu được, đợi bảo vật của vực sâu này là của ta, không có liên quan gì với ngươi!
Vương Khả lần nữa thầm thì.
Không ngờ như thế, ngươi nói nhiều như vậy, chỉ là xác định quyền sở hữu bảo vật!
- Hừ, ta cũng không thèm những bảo vật này, ngươi cho là dễ lấy sao? Ngươi giành từ chỗ Long Hoàng, chỉ cần mang ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn, đều sẽ dẫn đến kẻ thù! Ngươi nuốt trôi sao?
Long Bà khinh thường nói.
- Ăn hay không ăn, ngươi cũng đừng quản! Dù sao là của chúng ta!
Vương Khả trịnh trọng nói.
- HừI Long Bà hừ lạnh, xem như đồng ý.
Trương Thần Hư cổ quái nhìn Vương Khả:
- Vương Khả, ngươi thật sự phải thả Long Hoàng, gia gia của ta năm đó...
- Không sao, nghe ta, gia gia ngươi nếu gây phiền toái cho ngươi, ngươi để hắn tìm ta, ta cũng lý luận với hắn.
- Trương Thiên Sư đã chết hai trăm năm, sao tìm tới ngươi!
Bất Giới hòa thượng cổ quái nói.
- Báo mộng cũng được!
Vương Khả nói.
Mọi người đen mặt: “... !
- Vương Khả, cảm ơn!
Thánh Tử cười khổ nói.
Tuy Vương Khả nói thật nhẹ nhàng nhưng Thánh Tử hiểu, những gì Vương Khả làm thật là vì mình.
- Thánh Tử, quan hệ của chúng ta cũng không cần nói tạ ơn gì.
Nhưng, ngươi phải rõ ràng, nếu thả Long Hoàng, ta sợ nàng sẽ tổn thương ngươi!
Vương Khả nhíu mày nói.
Thánh Tử nhíu mày, hơi cười khổ:
- Chuyện ngươi nói ta từng nghĩ đến! Lời nói của Long Huyết năm đó ta cũng nhớ rõ! Nhưng dù sao nàng vẫn là mẫu thân ta!
Cho dù xảy ra ngoài ý muốn gì, ta cũng không hối hận! Hổ dữ không ăn thịt con, huống chỉ còn là mẹ ta!
- Được rồi!
Vương Khả gật gật đầu.
Duỗi thắt lưng, Vương Khả nhặt lên một tảng đá lớn.
- Ngươi làm gì vậy?
Long Bà trừng mắt nhìn Vương Khả.
- Ta nhặt bảo vật!
Vương Khả nói.
Mọi người: “... !"
Ngươi lấy bảo vật thì lấy, ngươi lấy tảng đá làm gì?
Mọi người thấy Vương Khả chợt đi cửa vực sâu, trở mình lấy tảng đá ném vào chỗ bảo vật ở cửa vực sâu.
Bang!
Tảng đá đánh lên bảo vật, bảo vật run lên, cũng không bị tảng đá đẩy ra khỏi vực sâu mà khẽ run lên, đứng lại tại chỗ, tảng đá lại bỗng nhiên rơi xuống vực sâu.
- Phong ấn này, chỉ có thể xuống không thể lên, vật có thể rơi vào vực sâu, nhưng không lấy được vật gì từ vực sâu, những bảo vật này đều có ký hiệu phong ấn. Muốn có bảo vật phải phá hủy một phần phong ấn! Đây là cạm bẫy của Long Hoàng để phá hư phong ấn!
Bất Giới hòa thượng lần nữa giải thích.
Bang!
Tảng đá rơi xuống đáy vực sâu, phát ra tiếng “bang!"
- Vương Khả, cần ta hỗ trợ không?
Long Bà cười lạnh nói.
- Chờ một chút!
Vương Khả ngăn cản mọi người.
- Ngươi muốn đợi cái gì?
Mọi người khó hiểu nói.
Vương Khả kiên nhẫn chờ, qua một hồi, rốt cục truyền đến tiếng vang.
“Vù vù!"
Đột nhiên hai luồng kim quang bắn ra, mọi người thấy đôi mắt màu vàng bên dưới.
- Ngươi đang dùng tảng đá hấp dẫn Long Hoàng đến đây?
Thần sắc Long Hoàng khẽ động.
- Tốc độ Long Hoàng rất nhanh, lần trước ở Long Tiên Trấn, lần này ở Phật Thủ Tự, cách xa như vậy, lại tới nhanh như thế?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Hòa thượng thối, lại là ngươi?
Trong đáy vực sâu truyền đến thanh âm lạnh như băng, - A di đà phật, Long Hoàng, trăm năm trước, ta giữ ở cửa phong ấn, để ngươi không hấp dẫn người khác mở phong ấn. Lần này, ta lại đến rồi, nhưng lại là người khác muốn thả ngươi!
Bất Giới hòa thượng nói.
- Thả ta? Ha ha ha, Phật môn không có thứ gì tốt, ngươi còn muốn gạt ta?
Long Hoàng dưới đáy vực sâu cười lạnh.
- Bái kiến công chúa!
Long Bà bỗng nhiên mở miệng.
- Mẹtl Thần sắc Thánh Tử cũng phức tạp, hắn mở miệng.
Vù vù! !
Trong chỗ sâu vực sâu, kim quang phóng lớn, giống như Long Hoàng đang quan sát cả vực sâu.
~ Tiểu Long Bà, còn có hai tiểu tử lần trước dùng bổ thiên thạch ngăn cản lối ra!
Trong thanh âm Long Hoàng lộ ra về ngờ vực.
- Bái kiến Long Hoàng!
Vương Khả bỗng nhiên thi lễ.
- Ngươi là ai? Lần trước cũng là ngươi, lại còn mê hoặc Long Ô, phá hư chuyện tốt của ta!
Long Hoàng lạnh lùng nói.
- Ta gọi là Vương Khả! Nhóm người này đểu nghe lời ta.
Long Bà nhất thời đen mặt nhìn Vương Khả, ai nghe lời ngươi?
Bất Giới hòa thượng, Trương Thần Hư, Thánh Tử cũng không phản bác.
- Ha, ha ha, nhóm người này đều nghe lời ngươi? Nếu ta không nhìn lầm, ngươi chỉ là Kim Đan Cảnh? Tiểu Long Ba mắt mù hay sao nghe lời ngươi?