Trong thanh âm của Long Hoàng lộ vẻ khó tin.
- Ta biết ngươi sẽ không tin, hôm nay, ngươi có thể ra ngoài không hoàn toàn phụ thuộc vào một câu của ta!
Vương Khả trịnh trọng nói.
- Ngươi nói cái gì?
Long Hoàng trầm giọng nói.
- Có người muốn thả ngươi, có người muốn tiếp tục giam giữ ngươi! Là ta muốn cho ngươi cơ hội hối cải! Không biết ngươi có muốn không?
Vương Khả trịnh trọng nói.
Vẻ mặt Long Hoàng cũng ngẩn ra, cái người tên là Vương Khả này còn có thể quyết định mình có thể ra ngoài hay không?
- Long Bà, đây là chuyện gì? Ta nhớ rỡ, ngươi là ở Luân Hồi Hoàng Triều nhậm chức? Hiện tại, ngươi cũng buông bỏ chính đạo rồi?
Thanh âm Long Hoàng trầm thấp nói.
Thần sắc Long Bà cổ quái nhìn Vương Khả, lại nhìn vực sâu:
- Công chúa, loạn lạc long cung năm đó, Luân Hồi Hoàng Triều đã cứu ta. Ta nguyện trung thành với Luân Hồi Hoàng Triều, không muốn phản bội. Là tiểu đệ tử Ma Tôn kia của người kế thừa vị trí Hắc Liên Thánh Sứ, quá mức kiêu ngạo! Luân Hồi Hoàng Triều để ta toàn lực giúp ngươi thoát vòng vây, đi khống chế Ma Tôn!
- Ha, ha ha ha, Hắc Liên Thánh Sứ?
Âm thanh Long Hoàng lạnh lùng nói.
- Long Hoàng, ta hiểu được, năm đó người ra khỏi Phật môn, gia nhập thế lực ma đạo, cuối cùng được an bài làm Hắc Liên Thánh Sứ, cũng không sắc phong làm nhân hoàng như người muốn, trong lòng người bất mãn, cho nên đến Thập Vạn Đại Sơn làm vua? Ở trong nơi này duy ngã độc tôn! Nhưng quyền lợi Hắc Liên Thánh Sứ nắm giữ thật lớn, vốn cũng là của người! Người không cần sao?
Long bà nhíu mày nói.
- Quả nhiên vẫn là Luân Hồi Hoàng Triều âm hiểm giả dối, dối trá vô sỉ kia! Muốn mượn đao giết người? Ha ha, đến đây đi, trước giải trừ phong ấn phía trên!
Long Hoàng trầm giọng nói.
Trong lòng Long Hoàng lộ ra về khinh thường, cũng có vẻ chờ mong.
- Chậm đã, chậm đã, Long Hoàng, ngươi quên lời ta nói rồi sao?
Hiện tại thả ngươi hay không do ta, không phải bọn họ! Bọn họ đều nghe ta! Ta còn chưa mở miệng, Long Bà làm sao thả ngươi?
Vương Khả lập tức ngăn cản.
- Hửm?
Long Hoàng trừng hai mắt, giống như có sát khí trào ra khỏi vực sâu.
- Long Hoàng, ngươi đừng nhìn ta như vậy. Ngươi còn không thấy rõ tình cảnh của chính mình sao. Ta không cho nàng cứu người, nàng không cứu được ngươi!
Vương Khả trừng mắt nói.
Long Hoàng: “... !"
Trong sơn động, một vùng yên tĩnh!
Vương Khả che trước mặt Long Hoàng, nói mình là người quyết định hết thảy, khiến cơ mặt Long Hoàng run rẩy.
Tuy Long Bà muốn phản bác nhưng Bất Giới hòa thượng bên cạnh lại chắp tay chữ thập nghe lệnh, mình cũng không muốn để lại ấn tượng không tốt với Bất Giới hòa thượng. Hơn nữa Vương Khả cũng không để mọi người ngăn cản mình cứu Long Hoàng, xem như giúp mình, mình cũng không thể không biết tốt xấu?
Vương Khả chỉ là tham tài thôi? Chuyện này cũng không tính là gì.
- Ha ha ha ha ha, ngươi quyết định việc thả ta?
Long Hoàng dữ tợn nhìn Vương Khả, hiển nhiên không tin.
- Đúng vậy, Long Hoàng, dù sao ngươi có tiền án! Ta quyết định thả ngươi là phải chịu trách nhiệm. Ngươi ra ngoài lỡ như làm hại thiên hạ, ta sẽ xui xẻo theo!
Vương Khả gật đầu.
- Hừ, vậy ngươi nói xem, ngươi có ý gì?
Long Hoàng hí mắt nhìn chằm chằm Vương Khả.
- Chỉ cần ngươi đáp ứng ta hai điều kiện, ta lập tức mời mọi người phối hợp, cùng nhau thả ngươi ra!
Vương Khả trịnh trọng nói.
- Hả? Hai điều kiện?
Long Hoàng hí mắt nói.
- Thứ nhất, những bảo vật ở cửa vực, ta nghe Bất Giới hòa thượng nói, chỉ dùng để hấp dẫn mọi người phá vỡ phong ấn, chúng ta giúp ngươi phá vỡ phong ấn, những bảo vật đó thuộc về tai Vương Khả trịnh trọng nói.
- Quả nhiên!
Sắc mặt mọi người quỷ dị nói.
Vương Khả quả nhiên vì tham tài mới cứu Long Hoàng.
Long Hoàng nhìn chằm chằm Vương Khả, trong mắt hiện lên vẻ cười lạnh:
- Được, đều thuộc về ngươi!
- Điều thứ hai càng đơn giản, ta cũng không có giới hạn hành vi ngươi, nhưng sau khi ngươi thoát khỏi nơi này, không được trì hoãn, lập tức rời đi Thập Vạn Đại Sơn là được!
Vương Khả nói.
- Rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn? Ngươi không sợ ta tiếp tục làm hại thiên hạ?
Long Hoàng trầm giọng nói.
- Ách, Thập Vạn Đại Sơn là nơi ở của ta, ngoài Thập Vạn Đại Sơn thì ta mặc kệ, tự mình ngươi xem đi!
Vương Khả nói.
Long Hoàng: “... !"
- Vương Khả, ngươi như vậy không được, Long Hoàng ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn, tiếp tục đồ thán sinh linh thì sao đây?
Bất Giới hòa thượng tỏ ra lo lắng nói.
- Ngươi quá nhiều chuyện như vậy làm gì? Bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn không có người trị được nó sao? Đừng lo bò trắng răng nữa, nói không chừng sau khi Long Hoàng ra ngoài sẽ hối cải!
Vương Khả khuyên nhủ.
Bất Giới hòa thượng đen mặt, chuyện này có thể sao?
- Long Hoàng? Ngươi thấy thế nào?
Vương Khả trịnh trọng nói.
Long Hoàng híp mắt nhìn Vương Khả, trầm ngâm một hồi lâu:
- Được! Ta đáp ứng ngươi!
- Vương Khả, Long Hoàng có thể nào vì ra ngoài mà làm bộ đáp ứng ngươi không?
Bất Giới hòa thượng lo lắng nói.
- Không thể nào? Long Hoàng là người lớn như vậy, không, rồng lớn như vậy, thân phận cao quý như thế, không thể nào nói dối trước mặt mọi người đâu. Bất Giới hòa thượng, lòng dạ ngươi cũng quá hẹp hòi rồi. Ngươi hỏi thử Long Hoàng xem, nó là con rồng như vậy sao? Đây không phải tự vả mặt mình rồi sao? Đừng cứ ngày nào cũng lòng dạ hẹp hòi như vậy!
Vương Khả trừng mắt nói.
Bất Giới hòa thượng: “... !"
Long Hoàng bên dưới: “... !"
Ta vốn là giả vờ đáp ứng ngươi, tiểu tử thối ngươi thật quá phí lời.
- Tốt lắm, Long Bà, ngươi tới phá vỡ phong ấn đi!
Vương Khả nhìn Long Bà.
- Vương Khả, thật sự phải phá vỡ sao?
Trương Thần Hư biến sắc kêu lên.
- Còn giả bộ được sao? Long Bà, ngươi tới động thủ!
Vương Khả thúc giục.
Thần sắc Long Bà cổ quái nhìn Vương Khả. Ngươi, ràng buộc của ngươi với Long Hoàng này thật giống trò đùa.
- Làm gì? Ta làm người phụ trách còn không sợ, các ngươi sợ cái gì? Đều làm như lời ta nói, thả Long Hoàng, ta phụ trách. Nó tuân thủ ước định, mọi người vui mừng, nếu nó dám bội ước, ta xử lý nó!
Vương Khả nói.
Long Hoàng phía dưới cũng trừng mắt nhìn Vương Khả. Vương Khả Kim Đan Cảnh này sao trở thành người phụ trách? Đám cường giả các ngươi sao đều nghe hắn?
- Được rồi, ta làm đây!