Long Bà tiến lên.
Nhìn thấy vô số ký hiệu của Trương Thiên Sư hạ chú, Long Bà trầm mặc.
- Long Hoàng, ta hy vọng người có thể tuân theo ước định của Vương Khả, đừng làm khó dễ chúng ta! Về sau đừng tùy hứng như vậy nữa!
Long Bà thở sâu nói.
- Ngươi đang thương hại ta?
Long Hoàng lạnh lùng nói.
- Không có, ta chỉ là... !
Long Bà nhíu mày nói.
- Long Thái Âm?
Long Hoàng bỗng nhiên trầm giọng.
- Mẹ, con ở đây, con ở tại đây, con đến giúp mẹ phá giải phong ấn!
Thánh Tử chợt bước về trước.
- Thánh Tử, đừng đến quá gần, để Long Bà đảm nhiệm nhiệm vụ này là được rồi!
Vương Khả lập tức nói.
Thánh Tử lại không nghe, bay đến bên cạnh cửa vực sâu.
- Mẹ, con đến mẹ phá giải!
Thánh Tử chưởng lên phong ấn vực sâu.
Am! Một tiếng nổ, phong ấn tỏa ra lượng lớn bạch quang, chiếu sáng rực cả sơn động.
- Thánh Tử cẩn thận!
Long Bà kêu lên.
Trong chốc lát, kim quang chợt lóe, trong vực sâu bỗng nhiên hiện ra long tu màu vàng, đâm thẳng lên mi tâm Thánh Tử.
- Cái gì?
Mọi người cả kinh kêu lên.
- Long Hoàng, ngươi làm gì vậy? Đã đáp ứng thả ngươi rồi, ngươi còn làm gì vậy?
Vương Khả đột nhiên cả kinh kêu lên.
- Phi! Thả ta? Chỉ bằng tiểu tử Kim Đan Cảnh ngươi, cũng không sợ nói mạnh miệng cắn đứt đầu lưỡi? Ngươi cho rằng ngươi nói vậy, ta sẽ tin? Khoác lác gì chứ? Loại người nào mà Long Hoàng ta chưa gặp qua? Ngươi đang muốn hạ nhục ta đi!
Long Hoàng lạnh lùng nói.
~ Ta? Sỉ nhục ngươi?
Vương Khả sửng sốt.
- Long Hoàng, Vương Khả không sỉ nhục người, hắn nói là thật!
Long Bà lo lắng nói.
- Tiểu Long Bà, ngươi cũng hùa vào lừa gạt ta? Nói sự thật? Thối lắm! Thập Vạn Đại Sơn là nơi ở của hắn? Một Kim Đan Cảnh nho nhỏ nói như vậy, ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin sao? Các ngươi không phải chỉ giam ta hai trăm năm thôi sao, sao mọi người đều ngốc cả rồi!
Long Hoàng dữ tợn quát.
- Long Hoàng, mặc dù Vương Khả nói hơi phóng đại, nhưng lực ảnh hưởng của Vương Khả hiện tại ở Thập Vạn Đại Sơn thật sự lớn! Hai đạo chính ma chỉ vài người không nể mặt Vương Khả, toàn bộ khu phàm nhân vẫn chờ đợi Vương Khả điều lệnh!
Long Bà cười khổ nói.
- Ngươi lừa ai vậy? Chỉ bằng Kim Đan Cảnh hắn, chống lưng của hắn là ai? Có thể khiến hắn muốn làm gì thì làm ở Thập Vạn Đại Sơn?
Long Hoàng không tin nói.
- Ách, hắn... !
Long Bà cứng người.
Đúng vậy, Vương Khả, chống lưng của ngươi là ai?
- Còn nữa, phá phong ấn này cho ta? Nói thật buồn cười, các ngươi phá được sao? Đây là phong ấn Trương Thiên Sư hạ chú, bằng vào các ngươi? Không phải ta không xem trọng các ngươi, các ngươi hợp lại cũng phá không ra!
Long Hoàng lạnh lùng nói.
- Ngươi không tin ta? Vậy sao còn đáp ứng ta?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Ta muốn nhìn xem, ngươi muốn làm cái quái gì? Hừ, nhưng không sao cả, ta cũng phải đa tạ ngươi, giảm bớt bao nhiêu khó khăn cho ta!
Long Hoàng dữ tợn nói.
- Ngươi muốn trốn thoát thì trốn thoát, chúng ta phối hợp với ngươi, ngươi dùng long tu đâm Thánh Tử làm gì? Hắn là con ngươi! Đứa con ngươi liều mạng cứu ngươi, ngươi lại muốn làm gì?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Me, con đau đầu quá, mẹ!
Thánh Tử bỗng nhiên thống khổ kêu lên.
Mi tâm của Thánh Tử bị long tu đâm, không thể động đây, kêu rên liên tục.
- Long Thái Âm, đau không?
Long Hoàng trầm giọng nói.
- Đau! Đau! Mẹ, con đau đầu quá!
Thánh Tử nóng nảy nói.
- Đừng lo lắng, sẽ qua ngay thôi, con không phải muốn cứu mẹ sao, chút đau ấy cũng không chịu được!
Long Hoàng trầm giọng nói.
- Con... !
Thánh Tử lo âu.
- Long Hoàng, người, người, người muốn làm gì, người không phải muốn... !
Long Bà đột nhiên biến sắc.
Long Bà lập tức bắt lấy Thánh Tử.
Gừi Trong cơ thể Thánh Tử đột nhiên vang lên tiếng rồng gầm. Bỗng nhiên, một Hoàng Kim Cốt Long thật lớn xông ra, hung hăng đâm về phía Long Bà.
'Š Am! Long Bà bị va chạm, liên tục lui về phía sau, là một Hoàng Kim Cốt Long vờn quanh Thánh Tử, không cho người khác đến gần.
- Nguyên thần Hoàng Kim Cốt Long của Long Cốt?
Vương Khả biến sắc.
- Long Hoàng, hắn là con người!
Long Bà nóng nảy kêu lên.
- Long Bà, Long Hoàng muốn làm gì?
Vương Khả lo lắng hỏi.
A...
Thánh Tử đột nhiên kêu thảm thiết, đồng tử phân tán, té ngã trên mặt đất.
- Thánh Tử!
Vương Khả vội vọt đến. Nhưng Hoàng Kim Cốt Long vẫn dữ tợn bảo hộ bên người Thánh Tử.
Ngay lúc này, Thánh Tử chậm rãi đứng dậy, quanh thân Thánh Tử tản ra khí tức hoang dã, đôi mắt biến thành màu vàng, ánh mắt cũng như thay đổi thành người khác, bùng nổ hung lệ khí.
- Thánh Tử, Thánh Tử?
Vương Khả kinh ngạc nhìn Thánh Tử hoàn toàn biến đổi khí chất.
- A, Thánh Tử? Vương Khả, ngươi thật để ý Long Thái Âm!
Thánh Tử bỗng nhiên cười lạnh.
Mọi người đột nhiên giật mình, cùng nhìn Thánh Tử đã thay đổi hoàn toàn khí chất và ngữ khí.
- Long Hoàng?
Trương Thần Hư kinh hãi kêu lên.
- Thánh Tử đã chết, ý thức của Thánh Tử đã bị Long Hoàng thay thế. Ý thức của Long Hoàng chiếm lấy thân mình của Thánh Tử?
Sắc mặt Long Bà điên cuồng biến đổi.
- Thánh Tử đã chết? Không, không thể nào, Long Hoàng? Ngươi là Long Hoàng? Ngươi điên rồi sao, ta đã đáp ứng thả ngươi ra, ý thức của ngươi lại đoạt xá Thánh Tử? Hắn là con ngươi, hắn là đứa con của ngươi, hổ dữ cũng không ăn thịt con, ngươi, ngươi sao lại làm ra loại chuyện này?
Vương Khả kinh nộ quát lên.
- Long Hoàng, vì sao? Người vì sao phải làm vậy? Hắn là con ngươi!
Sắc mặt của Long Bà cũng điên cuồng biến đổi.
Thánh Tử vặn vẹo thân mình, giống như đang thích ứng khối thân thể mới này.
- Con? Con gì chứ? Hừ, lúc trước sinh ra hắn cũng vì ngày này!
Tồn tại của hắn là giúp long khu của ta sống lại!
Thánh Tử lạnh lùng nói.
- Cái gì? Đây là một bộ phận kế hoạch của người? Vì sao?
Long Bà cả kinh kêu lên.
- Vì sao? Ngươi đã quên chuyện hỗn loạn long cung sao? Phút lâm chung cuối cùng, phụ vương đã ai thán một câu? Phụ thân nói, đáng tiếc ngươi không phải thân nam nhi, phụ vương đã nói đáng tiếc ngươi không phải thân nam nhi! Ha, ha ha ha ha, ta là Hoàng Kim Long cao quý nhất Long tộc! Nhưng ta không phải thân nam nhi? Không, huyết thống của ta là cao quý nhất, thân nam nhi mà thôi! Ta có thể luyện ra một thân thể nam nhi!