Lần đó, một đám phản nghịch tấn công Long Cung, cũng dùng ta không phải thân nam nhi làm cớ, bức ta thỏa hiệp? Ha, ha ha ha, ta làm sao có thể thỏa hiệp? Cả Long Cung đều là của ta, cả Long Tộc đều phải nghe hiệu lệnh của ta! Nhưng lại bởi vì ta không phải thân nam nhi! Thân thể này giờ đã là của ta! Từ ngày đó bắt đầu, ta đã cải tạo mọi thứ của ta. Giọng của ta cũng cải tạo thành giọng nam nhị, hiện tại, ta là nam nhi! Ta muốn lấy lại mọi thứ thuộc về ta! Mọi thứ!
Thánh Tử xiết chặt nắm đấm, quát lên.
Trong lúc nhất thời, Thánh Tử bộc lộ khí tức hung lệ cuồng bạo, xông kích bốn người lui về sau liên tục.
Long Hoàng vẫn là đoạt xá Thánh Tử, Long Hoàng trốn thoát, một luồng lệ khí thật lớn bùng nổ!
- Cha ngươi tiếc hận ngươi không phải thân nam nhi, con ngươi là nam nhi là được rồi! Cháu ngoại hắn là nam nhi là được rồi!
Ngươi giết Thánh Tử làm gì, hắn là con ngươi, cũng không phải là người ngoài!
Vương Khả trừng mắt cả giận nói.
- Không được, ngoài chính ta, ai cũng là người ngoài!
Thánh Tử dữ tợn nói.
- Ngươi...
Vương Khả biến sắc.
Long Bà che trước mặt Vương Khả.
- Công chúa, người đã trốn thoát rồi, hy vọng người thực hiện lời hứa vừa rồi!
Long Bà chợt khẩn trương nói.
- Long Bà, ngươi tránh ra, ta báo thù cho Thánh Tử!
Vương Khả trầm giọng nói.
Long Bà lại trừng mắt:
- Vương Khả, đến lúc nào rồi, ngươi đừng la hét bậy bạ!
- Ta không la hét bậy bạ!
Vương Khả trừng mắt nói.
Thánh Tử nhìn mọi người một vòng, lộ ra tia cười lạnh:
- Thực hiện lời hứa? Được, gừ... !
Thánh Tử rống to, giống như có sóng âm thật lớn xông kích đến mọi người.
- Không xong rồi!
Long Bà biến sắc.
Nhưng luồng sóng âm xông kích này quá lợi hại, tất cả mọi người trong sơn động bị đánh bay lên vách tường bốn phía.
- AI Trương Chính Đạo đang nhập định cũng bị đánh thức tỉnh.
- Sao lại thế này? Xảy ra chuyện gì? Ai quấy rối ta nhập định?
Trương Chính Đạo phẫn nộ đứng dậy.
Âm!
Cái đuôi của Hoàng Kim Cốt Long phất tới, Trương Chính Đạo biến sắc ngăn cản nhưng vẫn bị đập lên vách tường sơn động.
- Long Hoàng!
Long Bà lo lắng nói.
Thánh Tử lạnh lùng nhìn mọi người.
- Thực hiện lời hứa? Hừ, ta sẽ thực hiện! Ta nói rồi, sau khi trốn thoát, sẽ tiêu diệt toàn tộc Trương Thiên Sư. Cho nên, hai tiểu tử ngươi đều đáng chết!
Long Hoàng dữ tợn nhìn Trương Thần Hư, Trương Chính Đạo.
- Cái gì?
Hai người cả kinh kêu lên.
- Tiểu Long Bà? Ngươi ở trên đỉnh đầu ta ngồi bảo hộ đã hai trăm năm rồi. Ha ha ha. Năm đó chỉ là một nha hoàn Long Cung của ta, ngươi không biết thân phận của ta sao? Ta là công chúa, là chủ ngươi! Cố thủ hai trăm năm cũng không đến cứu ta? Hiện tại mới cứu ta trốn thoát! Buồn cười, buồn cười thật, ha ha ha ha, ngươi muốn ta cảm kích ngươi sao? Không, ta sẽ rút gân rồng của ngươi, cho ngươi biết kết cục ngỗ nghịch chủ tử!
Thánh Tử dữ tợn nhìn Long Bà.
Long Bà biến sắc.
- Hòa thượng thối? Ngươi cũng cố thủ hơn trăm năm, ngươi cho rằng, chỉ bằng thạch phật phía trên đã có thể trấn trụ ta? Ngươi cho rằng mỗi ngày tụng kinh trong này có thể tiêu ma lệ khí của ta? Ngươi cho rằng bằng vào phật hiệu của ngươi thật có thể độ hóa ta? Không, hận thù của ta, ngươi không thể tiêu trừ. Õ Phật môn ta, nhiều La Hán như vậy đều không thể độ hóa thù hận của ta, chỉ bằng ngươi?
Thánh Tử dữ tợn nhìn Bất Giới hòa thượng.
- Phốc, a di đà phật, khổ hải khôn cùng, quay đầu là bờ! Long Hoàng, chỉ có trong lòng buông bỏ, mới có thể chấm dứt thống khổ của ngươi!
Bất Giới hòa thượng hộc máu, sốt ruột nói.
- Ha, ha ha ha, chấm dứt thống khổ của ta? Vì sao phải chấm dứt? Ta cảm thấy hiện tại thật tự do, để ta rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn? Ha ha ha, Thập Vạn Đại Sơn nhiều huyết thực như vậy, ta không ăn no, sao có thể bù lại thua thiệt hai trăm năm này ta phải chịu đựng?
Thánh Tử dữ tợn nói.
- Ngươi muốn ăn cái gì?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Ăn thịt người, ta muốn ăn từng thành trì, ta muốn ăn từng Tiên môn. Ma Thập Bát nói đúng, người là huyết thực tốt nhất, ăn có thể tăng cường sức mạnh! Người là món ăn tốt nhất, ăn có thể mạnh mẽ thân thể, thương thiên tạo ra người chính là để chúng ta ăn, ta mới là đứng đầu vạn linh!
Thánh Tử dữ tợn quát.
- Ma Thập Bát!
Trương Chính Đạo cách đó không xa kinh ngạc nói.
- Hừ, Ma Thập Bát, tên khốn này, đã hẹn ước với ta, ở trước cửa phong ấn nghênh đón ta trốn thoát, lại không đến. Bằng không, bọn Long Ô sẽ không chạy thoát, bằng không nguyên thần của Trương Thiên Sư cũng không để hai tiểu quỷ các ngươi dùng bổ thiên thạch phong ấn lối ra của ta. Ma Thập Bát chết tiệt! Hắn không biết ta vì lối ra kia đã trả giá lớn thế nào!
Thánh Tử dữ tợn nói.
- Ma Thập Bát đã bị ta chém chết, Long Hoàng, ý thức của ngươi mau chóng rời khỏi thân thể của Thánh Tử, hơn nữa phải cứu sống Thánh Tử, nếu không, đừng trách ta ngay cả ngươi cũng chém chết!
Vương Khả trừng mắt cả giận nói.
Đến lúc nào rồi, Vương Khả, ngươi có thể đừng phát điên nữa không?
- Ngươi, ngươi chém chết Ma Thập Bát? Ha, ha ha ha, Vương Khả, ngươi đang chọc cười ta sao? Thực lực của Ma Thập Bát là Nguyên Thần Cảnh đỉnh phong, lại có thần thông Thiên Ma, một Kim Đan Cảnh như ngươi cũng dám xàm ngôn? Ha hả, ta thấy các ngươi đều điên rồi, để Vương Khả đến làm chủ? Hắn chỉ là con rối các ngươi đẩy ra!
Thánh Tử lạnh lùng nói.
- Ngươi nói ai là con rối?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Hừ, ta hiểu rõ rồi, các ngươi đều nổi lên lòng tham, muốn tranh giành những bảo vật của ta, liền lấy cớ, nói muốn thả ta đi! Để Vương Khả là tấm chắn, mục đích là gạt bảo vật của ta?
Thánh Tử dữ tợn nói.
- Là một mình ta muốn, bọn họ cũng không muốn?
Vương Khả trầm giọng nói.
- Ngươi? Một Kim Đan Cảnh ngươi có tài đức gì mà lấy bảo vật của ta? Những bảo vật của ta, mỗi cái đều là vô giá, ngươi ngay cả thấy cũng chưa từng thấy? Kim Đan Cảnh có thể có bao nhiêu tiền? Tầm mắt của ngươi đã chứng minh ngươi đang nói dối!
Thánh Tử dữ tợn nói.
- Ngươi nói ta không có tiền?
Vương Khả trừng mắt nói.