Bất Giới hòa thượng cười khổ nói.
- Thối lắm, đều do ngươi chỉ huy bậy bạ!
Vương Khả trừng mắt nói.
- Ngươi nói cái gì?
Bất Giới hòa thượng kinh ngạc nhìn Vương Khả.
- Đã nói rồi, ta phụ trách, có chuyện gì ta chịu trách nhiệm.
Một đám các ngươi cứ che trước mặt ta làm gì? Xem ta vô hình sao? Còn chỉ huy lung tung! Các ngươi quấy rầy kế hoạch của ta, ngươi có biết hay không?
Vương Khả trừng mắt nói.
Bất Giới hòa thượng trừng mắt nhìn Vương Khả, kế hoạch của ngươi? Đến lúc này rồi, ngươi còn có thể có kế hoạch gì?
- Vương Khả, ta chỉ huy lung tung gì chứ? Nếu không phải ta, người chết ở Chu Kinh sẽ càng nhiều hơn! Đây đã chết mấy trăm người rồi, không có ta chỉ huy, giờ phút này, cả Chu Kinh sợ đã bị san bằng rồi! Sao ta lại chỉ huy lung tung? Đổi lại ngươi, ngươi có thể làm gì?
Bất Giới hòa thượng tức giận nói.
- Đổi lại là ta, một kiếm của ta đã đâm chết Long Hoàng này. Sự việc đơn giản như vậy, bị ngươi biến thành phức tạp như bây giờ, ngươi còn nói ngươi không chỉ huy bậy bạ?
Vương Khả trừng mắt mắng.
Bất Giới hòa thượng: “... !"
Vì sao đến lúc này rồi, ngươi còn nói mình có thể chém chết Long Hoàng? Nếu ngươi có bản lĩnh này, vậy ngươi làm đi, ngươi ở đây khoác lác với ta làm gì? Chẳng lẽ ta trước kia đã nhìn lầm ngươi rồi? Ngươi không phải có duyên với phật, ngươi chỉ là tên khoác lác thôi!
- Hiện tại, cục diện đã bị ngươi chỉ huy thành như vậy, ngươi làm ta làm sao xây dựng lại trạng thái lúc trước! Bị ngươi hại thảm rồi!
Vương Khả trừng mắt nói.
Bất Giới hòa thượng tức giận nói:
- Ta chỉ huy bậy bạ? Không phải bị ngươi hại thảm sao? Sao lại biến thành bị ta hại thảm?
Ùng ục ục!
Ngay khi hai người đang nói chuyện, đột nhiên, vô số máu loãng bao phủ bốn phương tám hướng hai người.
- Tình huống gì vậy?
Bất Giới hòa thượng kinh ngạc nói.
- A đau quá, Thiếu Âm Dương Đại Trận này bao vây ta nửa ngày, đau quá!
Một giọng nói quen thuộc truyền đến từ xa.
Một thân ảnh ngã xuống từ trong Thiếu Âm Dương Đại Trận.
- Long Huyết?
Sắc mặt Vương Khả đột nhiên trầm xuống.
- Thiếu Âm Dương Đại Trận lúc trước nhốt là Long Huyết?
Ngươi, sao ngươi lại ở đây?
Bất Giới hòa thượng kinh ngạc nói.
Ngươi tránh mưa ở đây suốt đêm sao? Sao ngươi lại đến đây lúc này?
- Ta nói rồi, là ngươi chỉ huy bậy bạ, không phải sao? Vốn Long Huyết còn đang bị nhốt, ngươi không nên để Trương Chính Đạo thả hắn ra.hiện tại ta xem ngươi làm gì bây giờ! Chỉ huy lung tung, không nghe điều lệnh, tự chủ trương! Tai họa lần này, ngươi không thể trốn tránh trách nhiệm!
Vương Khả trừng mắt, quở trách.
Sắc mặt Bất Giới hòa thượng cứng đơ, mẹ nó, hỗn loạn lần này sao lại trách ta?
- Lúc trước ta nói đừng đi xuống, không đi xuống, là ngươi cứ đòi xuống!
Bất Giới hòa thượng không cam lòng nói thầm.
- Lúc ấy không phải nói nghe lời ta sao? Ngươi không nghe ta?
Còn không phải do ngươi tự chỉ huy bậy bạ!
Vương Khả trừng mắt nói.
Âm!
Vô số huyết hải bao phủ tứ phương.
Long Huyết bay đến gần đó.
- Đến lúc nào rồi, các ngươi còn ở đây cãi nhau? Hừ, Vương Khả, các ngươi thật to gan. Ngay cả Long Hoàng cũng dám thả?
Cơ mặt Long Hoàng co rút nhìn Vương Khả.
- Long Huyết, sao ngươi ở đây?
Vương Khả nhíu mày nói.
- Hừ, ngươi sai Thử Vương tiến đến Chu Kinh lấy bảo tàng, huyết ma của Liên Hoa Huyết Quật đều biết rồi. Nhóm huyết ma báo tin tức cho Sắc Dục Thiên, ta tự nhiên sẽ biết. Mấy ngày nay Sắc Dục Thiên cùng ta tranh đoạt quyền khống chế huyết hải. Ta thật vất vả áp chế Sắc Dục Thiên. Vừa đến nơi này, liền nhìn thấy các ngươi mở cửa thạch phật, ta cùng đi xuống, lại bị các ngươi mai phục, ta nghĩ các ngươi đã sớm biết ta đến, thì ra là không biết, còn ở nơi này thả ra Long Hoàng? Ngươi, ngươi, ngươi, sao ngươi to gan như vậy?
Sắc mặt Long Huyết khó coi nói.
Tuy bộ mặt Long Huyết dữ tợn nhìn hai người, nhưng lúc này Long Huyết cũng cực kỳ khẩn trương. Nhìn lên bầu trời, nhìn xuống vực sâu, hiển nhiên nội tâm cực kỳ không yên, cực kỳ sợ hãi Long Hoàng!
Huyết hải bao vây hai người Vương Khả, Bất Giới hòa thượng!
Long Huyết tỏ ra dữ tợn nhìn Vương Khả.
- Các ngươi có bệnh sao, sao lại thả Long Hoàng? Long Hoàng trốn thoát, các ngươi đừng mong sống sót!
Long Huyết dữ tợn nói.
- Ngươi lo lắng Long Hoàng như vậy, Long Bà, thạch phật, Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư đang giằng co với Long Hoàng, chỉ còn kém mình ngươi, hay là ngươi giúp bọn họ một tay, trấn áp Long Hoàng?
Vương Khả nhìn Long Huyết.
Sắc mặt Long Huyết cứng đờ:
- Lời nói của ta, ngươi còn không rõ sao? Ngươi còn đi chọc Long Hoàng? Các ngươi muốn chết, không cần kéo theo ta!
- Vậy ngươi đến Chu Kinh làm gì?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Đương nhiên là tìm ngươi, hừ, thật vất vả mới biết ngươi đi ra ngoài, ta tự nhiên phải tìm ngươi tính toán nợ cũ, còn nữa, trả lại ta mười sáu viên Định Hải Châu!
Long Huyết dữ tợn nói.
- Đã hơn một năm rồi, mỗi ngày Vương Khả đều ở Thần Long Đảo, tất cả mọi người đều biết, ngươi muốn tìm Vương Khả tính toán nợ cũ, vì sao không trực tiếp đi Thần Long Đảo?
Bất Giới hòa thượng ngạc nhiên nói.
Sắc mặt Long Huyết cứng đờ.
- Hắn không dám đi, Ma Tôn từng nói, huyết hải của hắn không được đặt chân đến, hắn muốn chết mới dám đi Thần Long Đảo!
Vấn đề này ngươi hỏi, hắn làm sao trả lời? Hắn khẳng định nói là bị Sắc Dục Thiên ngăn cản, dùng Sắc Dục Thiên làm tấm chắn!
Vương Khả trừng mắt nói.
- Ta vốn đã bị Sắc Dục Thiên giữ chân, hừ, ngươi thật cho rằng ta sợ Ma Tôn gì sao? Thời điểm ta cường thịnh, hắn chỉ là một tiểu quỷ!
Long Huyết trừng mắt nói.
- Ách, ngươi không sợ? Vậy ngươi dám mắng Ma Tôn không? Lớn tiếng mắng đi, để cho người toàn thành đều nghe thấy!
Vương Khả trừng mắt nói.
Sắc mặt Long Huyết cứng đờ:
- Ta dựa vào cái gì mà mắng hắn! Vương Khả, ngươi muốn hãm hại ta?
- Nhìn xem, ta nói rồi, hắn sợ Ma Tôn! Không sao, hôm nay hai chúng ta thật an toàn, nếu Long Huyết sợ Ma Tôn, vậy hắn cũng không dám đụng đến chúng ta. Bởi vì ta là giáo chủ Thần Long của Ma giáo, do Ma Tôn đích thân phong. Nếu hắn dám giết ta là vả mặt Ma Tôn. Cho dù Ma Tôn phải đuổi giết ngàn dặm cũng sẽ lấy mạng Long Huyết. Cho nên, chúng ta thật an toàn!