Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 1143 - Chương 1144: Ngươi Không Dám Giết Ta

Chương 1144: Ngươi không dám giết ta

Vương Khả nói.

Long Huyết: “... !

An toàn con mẹ ngươi, ngươi không biết ta hôm nay đến là giết ngươi sao?

- Ngươi là giáo chủ Thần Long Ma Tôn đích thân phong, nhưng ta không phải, ta cũng không quen biết Ma Tôn, vậy ta phải làm sao đây?

Bất Giới hòa thượng trừng mắt nói.

- Xem đi, xem đi, ai bảo ngươi lúc trước không nghe ta chỉ huy, tự mình chủ trương chỉ huy bậy bạ, hiện tại gặp rắc rối rồi, còn muốn ta giúp ngươi chùi đít. Để Long Huyết nể mặt ta không giết ngươi, ta cũng phải nợ nhân tình!

Vương Khả trừng mắt nhìn Bất Giới hòa thượng.

Bất Giới hòa thượng: “... !"

- Ai nể mặt ngươi, Vương Khả! Ngươi thật xem trọng mình quá!

Mau giao ra Định Hải Châu, nếu không, đừng trách ta hạ sát thủ!

Long Huyết trừng mắt cả giận nói.

- Ngươi không dám giết ta!

Vương Khả tự tin nói.

- Thối lắm! Ta không dám giết ngươi, tới tìm ngươi làm gì? Muốn hay không ta giết Bất Giới hòa thượng này trước cho ngươi xem!

Long Huyết trừng mắt quát.

Sắc mặt Bất Giới hòa thượng cứng đờ nhìn Vương Khả:

- Đây, đây là ngươi nói, hắn sẽ nể mặt ngươi? Vì sao, ta có cảm giác hắn vì ngươi nên mới giết ta?

- Yên tâm, không có việc gì, hắn không dám giết, hắn muốn giết ngươi, ta phải đi Ma Tôn cáo trạng, giết chết hắn!

Vương Khả an ủi nói.

- Nhưng, ta không có quan hệ với Ma Tôn! Ma Tôn sẽ vì ta báo thù!

Bất Giới hòa thượng trừng mắt nói.

- Đều nghe theo ngươi, ngươi đừng tự chủ trương lung tung nữa, giao cho ta, Long Huyết mà thôi, Ma Tôn không động thủ, ta động thủ chém hắn thì cũng vậy thôi! Ta nói hắn không dám động ngươi chính là không dám động ngươi. Ngươi đứng ở chỗ đó để hắn giết, ta xem hắn có dám động hay không!

Vương Khả trừng mắt nói.

Bất Giới hòa thượng nhìn Long Huyết hung thần ác sát cách đó không xa, sắc mặt cứng đờ, tiện đà nhìn Vương Khả:

- Ta, ta, ta đứng ở nơi này để hắn giết?

- Đúng vậy, nếu hắn dám động đến ngươi, ta làm thịt hắn!

Vương Khả trừng mắt nói.

Bất Giới hòa thượng: “... !"

Ngươi đoán ta tin hay không?

Long Huyết cũng đen mặt nhìn Vương Khả, ngươi, ngươi lấy tự tin ở đâu ra!

- Hừ, Vương Khả, ngươi không nói cũng không sao, đợi đến lúc đó ngươi cũng phải nói!

Long Huyết lạnh lùng nói.

- Ngươi muốn làm gì?

Vương Khả nhíu mày nói.

- Làm gì? Đương nhiên mang bọn ngươi trở về, thẩm vấn đàng hoàng!

Long Huyết cười lạnh nói.

- Ngươi muốn dẫn chúng ta rời khỏi Chu Kinh? Điều này sao được, ta còn phải trảm Long Hoàng, làm gì có thời gian theo ngươi!

Vương Khả trừng mắt nói.

Long Huyết: “... !

Ngươi còn muốn trảm Long Hoàng? Ngươi không sợ gió lớn chém đầu lưỡi!

Bất Giới hòa thượng cũng cảm thấy kỳ quái.

- Hừ, không nhiều lời với hai người các ngươi, thật con mẹ nó, các ngươi lần này gặp rắc rối lại giúp ta lấy bảo vật từ trong cửa vực sâu ra. Đó đều là pháp bảo công đức, bảo vật trân quý nhất của Long Hoàng! Tốt, tốt, tốt, xem như ta cũng không đến phí công!

Long Huyết lạnh lùng nói.

Khi nói chuyện, Long Huyết vung tay lên, nhất thời vô số máu loãng bao phủ lên cửa vực sâu. Nơi đó bị Hoàng Kim Cự Long phá vỡ, khiến các loại bảo vật di động ra, Long Huyết muốn một lưới bắt hết, toàn bộ mang đi.

Ầm ầm ầm!

Từng đợt nổ tung vang lên bên dưới, hơn nửa pháp bảo bị lấy ra, nhưng còn có hơn phân nửa pháp bảo bỗng nhiên tỏa ra kim quang, giống như muốn lấy đi rất khó.

- Sao lại thế này?

Long Huyết biến sắc, cúi đầu nhìn lại.

Thời điểm mình nắm lấy pháp bảo, phong ấn đã bị phá hư giống như vẫn giữ lấy những pháp bảo, nếu mình muốn lấy đi, phải hủy đi một ít phong ấn mới được.

Long Huyết vốn đang nhíu mày, chợt toàn thân run lên, biến sắc.

Bởi vì, trong chỗ sâu vực sâu, một đôi mắt vàng rực nhìn chằm chằm Long Huyết. Da đầu Long Huyết chợt run lên. Đôi mắt màu vàng trong vực sâu là ai? Kia còn cần hỏi sao, đương nhiên là của Long Hoàng, còn là bản thể của Long Hoàng!

Hoàng Kim Cự Long đang chiến đấu với Long Bà, thạch phật, Trương Chính Đạo, Trương thần Hư chính là thân hình của Thánh Tử, ý thức của Long Hoàng mà thôi. Trong chỗ sâu vực sâu mới là bản thể Long Hoàng chân chính.

Bản thể Long Hoàng nhìn chằm chằm vực sâu, nhìn chằm chằm Long Huyết, nhìn đến mức da đầu Long Huyết run lên.

- Túm lấy đi, tiếp tục đi!

Trong chỗ sâu vực sâu truyền đến giọng nói lạnh như băng của Long Hoàng.

- Không, không cần nữa, ha hả, đủ rồi!

Long Huyết biến sắc.

Lúc này, cho dù Long Huyết có một vạn lá gan cũng không dám tiếp tục.

VùI Đột nhiên, chùm tia sáng màu vàng phóng thẳng từ đáy vực sâu.

Một cái long tu phóng thẳng đến Long Huyết!

- Đừng!

Long Huyết cả kinh kêu lên.

Am! Nhất thời, Long Huyết phất tay kéo huyết hải lui về sau triệt để, một thân ảnh chắn trước mặt, chặn long tu.

- Sắc Dục Thiên?

Vương Khả kinh ngạc nói.

Sắc Dục Thiên chặn lại long tu.

- A, Long Huyết, ngươi cũng tìm thế thân?

Thanh âm lạnh như băng của Long Hoàng truyền đến từ vực sâu.

Tuy Sắc Dục Thiên đi ra chặn long tu nhưng vẫn dữ tợn nhìn Long Huyết:

- Long Huyết, ngươi nhốt ta không được bao lâu! Ta rất nhanh có thể giãy ra khỏi trói buộc của ngươi, phá hủy ngươi!

Tuy Sắc Dục Thiên trồi lên huyết hải, nhưng toàn thân giống như bị dây huyết sắc trói buộc.

- Long Hoàng, cáo từ!

Long Huyết lập tức dẫn huyết hải trốn thoát.

Bắt được Vương Khả, Bất Giới hòa thượng, lại thu lấy một đám bảo vật, Long Huyết thầm nghĩ phải trốn, trốn càng xa càng tốt.

“Hừ!” Long Hoàng trong vực sâu hừ lạnh.

Hiển nhiên, bản thể Long Hoàng còn không thể thoát khỏi trói buộc, chỉ có thể mặc cho Long Huyết chạy trốn.

- Sắc Dục Thiên, ngươi đánh không lại Long Huyết, bị hắn nhốt lại?

Vương Khả trừng mắt nhìn Sắc Dục Thiên cách đó không xa.

- Liên quan cái rắm gì đến ngươi!

Sắc Dục Thiên trừng mắt nói.

- Sắc Dục Thiên, Long Huyết sử dụng chung Tiên Thiên Ma Chủng, bọn họ tạm thời cân sức cân tài, ai cũng không phá hủy được ai. Một khi ai cuối cùng thắng lợi, người còn lại sẽ hoàn toàn bị tiêu diệt!

Bất Giới hòa thượng nói.

- Sắc Dục Thiên, ngươi phát hỏa gì với ta. Nếu không nhờ ta, ngươi lúc trước đã chết rồi. Còn không phải ta dùng Định Hải Châu cố định huyết hải, ngươi mới dung hợp Tiên Thiên Ma Chủng!

Vương Khả trừng mắt nói.

- HừI Sắc Dục Thiên hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý Vương Khả.

- Bất Giới hòa thượng, đồ đệ này của ngươi thật không lễ phép!

Bình Luận (0)
Comment