Vương Khả trừng mắt nhìn Bất Giới hòa thượng.
Bất Giới hòa thượng buồn bực chắp tay, không biết phản bác thế nào.
Long Huyết mang theo đám người Vương Khả bay lên khỏi hố to, tới quảng trường Phật Thủ Tự.
- Đi! Chúng ta trở về rồi nói sau!
Long Huyết lạnh lùng nói.
- Đứng lại!
Đột nhiên có tiếng gào to từ Phật Thủ Tử cách đó không xa.
- Hả?
Mọi người nhìn lại.
Nhìn thấy Mạc Tam Sơn, ở cách đó không xa đang nhìn đám người Long Huyết.
- Lão Mạc, ngươi đến cứu chúng ta sao?
Hai mắt Vương Khả sáng lên.
- Cứu ngươi? Thối lắm! Ai sẽ cứu ngươi!
Mạc Tam Sơn trừng mắt nói.
- Vậy ngươi tới làm gì? Chỉ bằng công phu mèo ba chân của ngươi còn muốn ngăn cản Long Huyết?
Vương Khả trừng mắt.
- Ngươi mới công phu mèo ba chân, ta là Nguyên Anh Cảnh cấp cao, ngươi chỉ là Kim Đan Cảnh, ngươi có tư cách gì nói ta!
Mạc Tam Sơn trừng mắt nói.
- Hừ, không biết sự lượng sức mình!
Long Huyết lạnh lùng nói.
Khi nói chuyện, Long Huyết căn bản không để ý đến Mạc Tam Sơn, muốn cuốn lại huyết hải, rời đi.
- Long Huyết, Sắc Dục Thiên, ta muốn các ngươi đứng lại, không nghe thấy sao?
Mạc Tam Sơn lạnh lùng nói.
- Mạc Tam Sơn, hiện tại ngươi cũng biết khoác lác rồi?
Vương Khả trừng mắt nói.
Long Huyết, Sắc Dục Thiên đều không để ý Mạc Tam Sơn.
- Ha hả, ta nói đùa khi nào chứ? Nhìn xem ai đây... !
Mạc Tam Sơn cười lạnh nói.
Khi nói chuyện, Mạc Tam Sơn vung tay, kéo một nữ tử đến đây.
- Tông chủ?
Vương Khả biến sắc.
- Cung Vi?
Bất Giới hòa thượng cũng kinh ngạc nói.
Mạc Tam Sơn bóp cổ Cung Vi, vẻ mặt dữ tợn nói:
- Sắc Dục Thiên, các ngươi tiếp tục đi, các ngươi còn đi, ta sẽ giết nàng!
- Cái gì?
Bất Giới hòa thượng kinh ngạc nói.
- Mạc Tam Sơn, ngươi đang làm gì? Ngươi dùng tông chủ uy hiếp Long Huyết? Ngươi điên sao! Long Huyết và tông chủ cũng không quen biết, ngươi là bị ngu đầu rồi sao?
Vương Khả kinh sợ nói.
“Khụ khụ khụ khụ!” Cung Vi thật thống khổ, không thể hô hấp bình thường.
Long Huyết nhìn chằm chằm Mạc Tam Sơn, vẻ mặt cũng kỳ quái:
- Vương Khả nói đúng, ngươi quả thật là tên điên, ngươi giết nàng hay không, liên quan gì đến ta!
Nói xong, huyết hải của Long Huyết cuốn lại, đi về phía xa.
Âm!
Ngay khi huyết hải ra xa, huyết hải đột nhiên run lên, dừng ở quảng trường Phật Thủ Tự.
- Cái gì?
Long Huyết biến sắc.
Huyết hải sao không nghe chỉ huy của mình?
- Sắc Dục Thiên? Là ngươi? Ngươi đang làm cái gì? Sao ngăn trở huyết hải rời đi!
Long Huyết đột nhiên kinh sợ nói.
Phía trên huyết hải, Sắc Dục Thiên bị trói buộc, nhìn thấy Cung Vi bị bóp cổ, sắp chết, ánh mắt bỗng nhiên đỏ lên, liều mạng ngăn cản huyết hải di động.
Gừi Sắc Dục Thiên gầm lên giận dữ, mặc dù bị Long Huyết trói buộc cũng liều mạng ngăn cản huyết hải di động.
Long Huyết đang vội vã chạy trốn, bị Sắc Dục Thiên khống chế huyết hải ngăn cản lại, nhất thời nổi giận.
- Sắc Dục Thiên, ngươi đang làm cái gì? Tranh đấu giữa ta và ngươi hãy đấu sau, phía dưới là Long Hoàng, ngươi không thấy sao? Là Long Hoàng, một phân thân mang ý thức của Long Hoàng đã lợi hại như thế, ngươi có biết bản thể Long Hoàng trốn thoát sẽ xảy ra tai ương gì không? Đến lúc đó, ngay cả chạy cũng chạy không thoát!
Long Huyết quát.
Nhưng Sắc Dục Thiên lúc này như bị mê hoặc, không thèm để ý lời nói của Long Hoàng.
Long Huyết, Sắc Dục Thiên sắp dung hợp Tiên Thiên Ma Chủng, có quyền khống chế huyết hải, trong lúc nhất thời, không ai làm gì được ai.
- Mạc Tam Sơn? Sao ngươi bắt Cung Vi? Sao ngươi biết dùng Cung Vi uy hiếp ta?
Sắc Dục Thiên đỏ mắt nhìn Mạc Tam Sơn cách đó không xa.
- Mạc Tam Sơn? Dùng Cung Vi uy hiếp ngươi?
Long Huyết cũng nhíu mày.
Cách đó không xa, Mạc Tam Sơn tỏ vẻ đắc ý.
- Sắc Dục Thiên, ta cũng làm tình báo, tuy ngươi thật bí ẩn, bí ẩn đến mức trước kia ta căn bản không thể phát hiện gì, nhưng ta vẫn tra ra được ít chi tiết, sau khi ngươi vượt kiếp huyền quan, ngươi ở Liên Hoa Huyết Quật từng trộm bức họa của Cung Vi, si tình nhìn thật lâu! Ngươi cũng từng trong lúc say nói mớ tên Tiểu Vi. Ta chỉ biết, tất cả biểu hiện của ngươi là giả, mà Cung Vi là uy hiếp của ngươi!
Mạc Tam Sơn đắc ý bóp cổ Cung Vi.
- Ta nói mớ gọi tên Tiểu Vi? Ta trộm bức họa của Cung Vị, si tình nhìn thật lâu? A, tình báo của ngươi không thể nào làm được, ngươi làm sao biết?
Sắc Dục Thiên trừng mắt cả giận nói.
- Mạc Tam Sơn, ngươi khoác lác cái gì, hệ thống tình báo nát bét của ngươi cũng có thể tra được sinh hoạt cá nhân của Sắc Dục Thiên sao? Cho dù Sắc Dục Thiên say rượu, còn có thể cho người của ngươi đến gần?
Vương Khả không tin nói.
Mạc Tam Sơn hung tợn nhìn Vương Khả:
- Hệ thống tình báo của ta chỉ thất bại trên người ngươi, sự tình khác, có gì ta tra không được?
- Thất bại trên người ta? Lúc nào chứ? Sao ta không biết?
Vương Khả trừng mắt nói.
Mạc Tam Sơn đen mặt, đây mới đáng giận nhất. Mẹ nó, mỗi lần tìm ngươi đều không tìm thấy, cũng khiến ta hơi hoài nghi nhân sinh, ngươi còn không biết, quan trọng, ngươi còn không phải cố ý trốn tránh ta.
- Là đứa cháu trai Chu Lâm phản bội ta? Là hắn nói với ngươi? Bí mật của ta, không ai biết, chỉ có hắn, ta xem hắn như tri kỉ, chỉ có hắn có thể tới gần ta. Hắn lại phản bội ta, là Chu Lâm nói với ngươi sao?
Sắc Dục Thiên trừng mắt nói.
Mạc Tam Sơn nhíu mày, sắc mặt trầm xuống, rõ ràng bị nói trúng rồi.
- Chu Lâm không phải đệ tử Phương Sân sao? Lại nói cho Mạc Tam Sơn nhiều bí mật như vậy? Chẳng lẽ Mạc Tam Sơn và Độ Huyết Tự có gì mờ ám... ?
Vương Khả nhíu mày nói.
- Hừ, ai nói ta biết rất quan trọng sao? Lần này, vận khí của ta không tồi, bắt gặp Cung Vi! Cung Vi lại mất trí nhớ, ngay cả lực lượng trong cơ thể mình cũng không thể dùng. Hiện tại rơi vào tay ta, ta tùy thời có thể giết nàng!
Mạc Tam Sơn lạnh lùng nói.
- Ngươi dám!
Sắc Dục Thiên hô lên.
- Lão Mạc, ngươi cần phải biết rõ ràng, Cung Vi là thủ trưởng ngươi, ngươi đang dĩ hạ phạm thượng, ám sát tông chủ, ở Thiên Lang Tông sẽ chịu hình phạt ba đao sáu động!
Vương Khả trừng mắt quát.
- Chết? Hôm nay ai chết còn chưa chắc!