- Mạc Tam Sơn, tông chủ đã khôi phục trí nhớ rồi, ngươi còn bóp cổ tông chủ làm gì? Ngươi còn không buông ra!
Vương Khả quát lên.
- Mạc Tam Sơn, ngươi dám phản bội Thiên Lang Tông? Hiện tại, ta tuyên bố, cách chức vị trí điện chủ Tây Lang Điện của ngươi!
Ngươi còn không thả ta ra! Mạc Tam Sơn hừ lạnh:
- Ngươi nghĩ rằng ta còn thèm vị trí điện chủ Tây Lang Điện gì sao? Cung Vi, ta đã nhịn ngươi thật lâu, ngày xưa tiến vào Thiên Lang Tông, cái gì ngươi cũng tranh với ta? Phi! Hiện tại ta cũng không thèm! Thực lực của ngươi mạnh hơn ta! Nhưng ngươi quên mất ta am hiểu cái gì sao?
- Mạc Tam Sơn, ngươi không phải am hiểu nấu trà sao?
Vương Khả nói.
- Thối lắm! Ta am hiểu dùng độc, ta am hiểu dùng độc!
Mạc Tam Sơn quát lên.
Nhắc tới chuyện nấu trà, Mạc Tam Sơn lập tức tức giận. Năm đó muốn dùng độc với Vương Khả, rốt cuộc ép mình phải nấu trà có khẩu vị của độc dược, trà con mẹ nó, cả nhà các ngươi mới am hiểm nấu trà!
- A, ngươi, ngươi hạ độc với ta?
Sắc mặt Cung Vi khó coi nói.
- Không sai, lo lắng xảy ra ngoài ý muốn, lo lắng con tin không phối hợp, cho nên ta bức ngươi uống chén trà kia, phi, uống chén độc dược kia. Chính là khiến ngươi không có sức phản kháng.
Lực lượng hiện tại của ngươi chỉ như phàm nhân! Ngươi hiện tại ngoan ngoãn làm con tin của ta đi!
Mạc Tam Sơn lạnh lùng nói.
- Mạc Tam Sơn, phản bội Thiên Lang Tông, ám sát tông chủ, là tử tội!
Cung Vi lạnh lùng nói.
- Tử tội? Hôm nay ai chết còn không biết đâu? Ta chỉ cần bắt được ngươi, ta có thể nắm toàn cục trong tay. Sắc Dục Thiên sẽ trở thành con rối của ta. Trước mắt đã chứng minh hết thảy, cảm tình của Sắc Dục Thiên với ngươi cũng thật sâu. Ha ha ha, có Sắc Dục Thiên giúp ta ngăn lại Long Huyết, hôm nay, ta phải làm chủ hết thảy! Ta tuyệt đối sẽ không có nguy hiểm, Sắc Dục Thiên là con rối của ta!
Mạc Tam Sơn lạnh lùng nói.
Cũng ngay lúc này, hai luồng huyết quang nháy mắt xuất hiện sau lưng Mạc Tam Sơn.
Âm!
Một tiếng nổ, ngực và đầu của Mạc Tam Sơn lại bị hai chưởng đập xuyên qua.
- A ngao! Mạc Tam Sơn chết rồi? Sắc Dục Thiên?
Vương Khả kinh ngạc kêu lên.
- Mạc Tam Sơn, ai là con rối của ngươi? Ngươi dùng Tiểu Vi uy hiếp ta, ngươi nghĩ rằng ta thật sự liều chết ẩu đả với Long Huyết sao?
Sắc Dục Thiên lạnh lùng nói.
Trong nháy mắt, lúc Mạc Tam Sơn đang vênh váo đắc ý, nhất thời sơ suất, sơ suất trước một Nguyên Thần Cảnh là trí mạng nhất.
Mạc Tam Sơn đến chết cũng không ngờ, mình chết dứt khoát như vậy.
- Tiểu Vi!
Sắc Dục Thên bỏ mặc thi thể của Mạc Tam Sơn, muốn bắt lấy Cung VI.
Bang!
Lúc này, Cung Vĩ lại bị Long Huyết giành lấy.
- Long Huyết, ngươi đang làm gì? Lúc chiến đấu, ngươi âm thầm nói để ta đi cứu Cung Vi, miễn cho bị tiểu nhân Mạc Tam Sơn kiềm chế, ngươi đang làm gì?
Sắc Dục Thiên hô lên.
Long Huyết cười lạnh:
- Đúng vậy, tình huống vừa rồi, ta xác nhận không muốn bị Mạc Tam Sơn nắm mũi, mới nói với ngươi hai chúng ta làm bộ chiến đấu, tìm đúng thời cơ, diệt sát Mạc Tam Sơn, đồng thời cứu Cung Vi! Nhưng Mạc Tam Sơn đã chết rồi, mọi chuyện cũng khác rồi, ngươi không phát hiện sao?
- Ngươi, ngươi có ý gì?
Sắc Dục Thiên có dự cảm bất hảo.
Long Huyết nắm đầu Cung Vi, kéo dậy.
- Ngươi tin hay không, một chưởng của ta bóp nát đầu của Cung VI Long Huyết lộ vẻ dữ tợn.
- Ngươi dám?
Sắc Dục Thiên gầm rú.
- Ta không tin, nếu ngươi giết tông chủ, tư thế này của Sắc Dục Thiên khẳng định đồng quy vô tận với ngươi! Ngươi giết Cung Vi là giết mình, ngươi cũng không phải kẻ ngốc, ngươi dám giết Cung Vi sao?
Vương Khả kêu lên.
« Long Huyết: “... !"
Mẹ nó Vương Khả, ngươi thật lắm miệng? Ta đang uy hiếp Sắc Dục Thiên, ngươi nói lung tung cái gì! Không khí vốn thật hung ác, bị ngươi nói vậy, ta nào còn uy hiếp gì?
- Ngươi không dám giết Cung Vi, đúng hay không?
Sắc Dục Thiên xiết chặt nắm đấm, khẩn trương nói.
- Không, ta dám! Sắc Dục Thiên, huyết hải này là của ta, ngươi muốn Cung Vi cũng được, mau cút khỏi huyết hải của ta, trả lại quyền khống chế huyết hải của ta. Ta thả ra Cung Vi, thế nào?
Chúng ta đều có nhu cầu riêng!
Long Huyết trầm giọng nói.
- Sắc Dục Thiên, ngươi đã dung hợp Tiên Thiên Ma Chung, một khi rời khỏi Tiên Thiên Ma Chủng, toàn thân sẽ thối rữa, nguyên khí đại thương. Đến lúc đó, chỉ cần một ý niệm trong đầu Long Huyết, ngươi sẽ chết! Sắc Dục Thiên, ngươi đã quên chí nguyện to lớn trước kia rồi sao?
Bất Giới hòa thượng lo lắng nói.
- Đúng vậy, Sắc Dục Thiên, đừng nghe Long Huyết này hù dọa.
Thủ đoạn bắt người này của hắn, ta mặc quần yếm cũng từng chơi thử. Ngươi tin tưởng ta, hắn không dám giết Cung Vi, ngươi cứ tỏ ra hận độc với hắn. Ngươi nói, nếu hắn dám giết Cung Vi, ngươi sẽ tự bạo, tự bạo cả Tiên Thiên Ma Chủng, tự bạo cả huyết hải! Ngươi cũng uy hiếp hắn đi.
- Vương Khả, ngươi câm miệng!
Long Huyết phẫn nộ mắng.
Lần trước là do Vương Khả này dạy Chu Hồng Y chơi xấu, kết quả hại mình mất đi thân thể của Long Cốt làm phân thân, ngươi lại dạy Sắc Dục Thiên chơi xấu? Mẹ nó, ta đã nhìn ra, khắp thiên hạ này chỉ Vương Khả ngươi biết phá hoại nhất!
- Sắc Dục Thiên, trả Tiên Thiên Ma Chủng lại cho ta, rời khỏi huyết hải của ta, nếu không, ta sẽ giết Cung Vi! Hiện tại, ta giết chết nàng!
- Sắc Dục Thiên, Long Huyết đang đấu trí đấu dũng với ngươi, ngươi đừng đầu hàng! Yên tâm, Cung Vi sẽ không có việc gì!
Vương Khả khuyên nhủ.
Long Huyết hung tợn nhìn Vương Khả, cuối cùng vẫn nhìn Sắc Dục Thiên. Mẹ nó, hôm nay không thể uy hiếp Sắc Dục Thiên SaO.
- Nếu ngươi không nghe lời ta, ta xé cánh tay của Cung Vi trước!
Long Huyết bóp lấy cánh tay Cung Vi.
Bị Vương Khả phá hoại, Long Huyết đã thật uể oải, cho rằng mình khẳng định không thể uy hiếp Sắc Dục Thiên. Uy hiếp của mình chỉ là công cốc.
Nhưng Sắc Dục Thiên lại quỷ dị gật đầu:
- Được, ta nghe lời ngươi!
- Cái gì?
Vương Khả trừng mắt nhìn Sắc Dục Thiên.
- Ta nói với ngươi rồi, đây là chiến đấu tâm lý, sao ngươi lại đầu hàng?
Long Huyết cũng tỏ ra khó tin! Ta nghĩ không hiệu quả, ngươi lại đáp ứng? Đổi lại là ta, cho dù ta bầm thây Cung Vi thành vạn khúc cũng không thể đáp ứng, tên này sao lại đáp ứng? Chẳng lẽ muốn chơi ta?