Vương Khả trừng mắt khiển trách.
Bất Giới hòa thượng: *... !"
Liên quan gì đến ta, lúc trước ta chỉ huy lung tung gì chứ? Còn nữa, Mạc Tam Sơn là gian tế Phương Sân phái ra, ta sao biết được?
Ngay khi Vương Khả trách móc Bất Giới hòa thượng, Long Huyết trừng mắt nhìn Mạc Tam Sơn, muốn dùng một chưởng đánh chết Mạc Tam Sơn.
- AI Cung Vi hét thảm một tiếng.
Cổ họng Cung Vi bị Mạc Tam Sơn nhéo mạnh, lộ ra vẻ thống khổ.
- Dừng tay!
Sắc Dục Thiên hoảng sợ rống to.
Bang!
Sắc Dục Thiên giống như phát điên đánh võ gông xiềng trên người, hơn nữa lập tức xuất hiện trước mặt Long Huyết, đánh một chưởng nghiêm trọng lên người Long Huyết.
- Ẩm!
Huyết hải gợn sóng.
- Sắc Dục Thiên, ngươi ngăn đón ta làm gì? Mạc Tam Sơn đáng chết, ta phải giết hắn!
Long Huyết dữ tợn nói.
- Tiểu Vi thiếu chút nữa chết trong tay Mạc Tam Sơn. Ngươi muốn giết Mạc Tam Sơn, Cung Vi cũng sẽ chết, giao toàn bộ Định Hải Châu ra đây!
Sắc Dục Thiên quát lên.
- Thối lắm, cho hắn Định Hải Châu? Không thể nào!
Long Huyết trừng mắt nói.
- Cho ta!
Sắc Dục Thiên quát.
Am! Long Huyết, Sắc Dục Thiên đánh nhau ầm ầm, trong lúc nhất thời, sóng huyết ngập trời, đất rung núi chuyển.
Mạc Tam Sơn giữ chặt Cung Vi, lau mồ hôi lạnh, vừa rồi nguy hiểm thật, nếu không phải mình bắt được Cung Vi, sẽ chết trong tay Long Huyết.
Phía trên huyết hải, Sắc Dục Thiên đại chiến Long Huyết, sóng huyết ngập trời, đất rung núi chuyển!
Mạc Tam Sơn âm thầm lau mồ hôi lạnh, vừa rồi nguy hiểm thật, nếu không phải mình bắt được Cung Vi, mình đã bị Long Huyết đánh chết?
- Mạc Tam Sơn, cổ tông chủ sắp bị ngươi cắt đứt rồi, ngươi thật muốn tự tuyệt đường lui sao, muốn là địch với Thiên Lang Tông chúng ta sao? Ngươi cũng biết, hôm nay, tông chủ có chuyện gì, ta, sư huynh ta Lý Bắc Đẩu, gia sư Trần Thiên Nguyên, còn có Mộ Dung Lão Cẩu, tất cả mọi người sẽ không tha cho ngươi, đuổi giết ngàn dặm, khiến ngươi chết không có chỗ chôn!
Vương Khả trừng mắt quát.
Mạc Tam Sơn dữ tợn nhìn Vương Khả:
- Hừ, Vương Khả, ngươi không biết tình huống của ngoại giới. Mộ Dung Lão Cẩu, Trần Thiên Nguyên, Lý Bắc Đầu không tính là gì so với Luân Hồi Hoàng Triều! Bọn Mộ Dung Lão Cẩu nhiều nhất chỉ là tướng quân, ta về sau là người của La Hán Điện Luân Hồi Hoàng Triều, bọn họ ai đám đụng vào ta!
- Ta dám động ngươi! Ta mặc kệ ngươi là thân phận gì, ta nhất định sẽ giết ngươi!
Vương Khả trừng mắt nói.
- Hừ hôm nay, ngươi còn tự thân khó bảo toàn, còn khoác lác với ta?
Mạc Tam Sơn lạnh lùng nói.
Khu khụ khụ!
Cung Vi bị Mạc Tam Sơn bóp cổ, chợt ho ra máu.
- Tông chủ! Mau tỉnh lại, đánh chết tên khốn Mạc Tam Sơn này!
Vương Khả kêu lên.
- Cung Vi đã mất trí nhớ rồi, ngươi cho rằng ta bóp cổ nàng, nàng có thể tỉnh lại sao? Ngươi biết mất trí nhớ là gì không?
Mạc Tam Sơn khinh thường nói.
- Mạc Tam Sơn, ngươi muốn giết ta?
Cung Vi bỗng nhiên dữ tợn nói.
Mạc Tam Sơn: “... !"
- Tông chủ khôi phục trí nhớ rồi? Bóp cổ thì có thể trị mất trí nhớ?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Không, Cung Vi không phải bị bóp cổ mà chữa khỏi mất trí nhớ.
Trong lòng nàng đang bùng cháy!
Bất Giới hòa thượng lắc đầu.
- Cháy gì?
Vương Khả khó hiểu nhìn Bất Giới hòa thượng.
- Cung Vi vì cái gì mất trí nhớ? Đó là bởi vì muốn chạy trốn khỏi tuyệt vọng. Nam nhân nàng cả đời theo đuổi không cần nàng, tâm nàng chết như tro tàn. Sau khi trọng thương, lựa chọn che kín đoạn trí nhớ này, đây là tự mình bảo hộ! Nhưng vừa rồi, nàng bỗng nhìn thấy Sắc Dục Thiên vẫn còn nhớ nàng, ngọn lửa yêu khiến nội tâm chết như tro tàn của nàng sống lại. Cho nên, trong nháy mắt, trí nhớ phủ đây bụi của Cung Vi lần nữa trở lại. Hơn nữa, thế không thể đỡ, càng thêm cuồng nhiệt!
Bất Giới hòa thượng trịnh trọng nói.
Vương Khả trừng mắt nhìn Bất Giới hòa thượng:
- Ngọn lửa yêu? Bất Giới, ngươi thật là hòa thượng sao? Chuyện tình yêu cũng nghiên cứu như vậy? Nói thật đi, ngươi đã lừa gạt tình cảm bao nhiêu nữ nhân?
Sắc mặt Bất Giới hòa thượng cứng đờ:
- Không có, ta là người xuất gia!
- Thối lắm, người xuất gia có ai giống ngươi sao, còn mang theo Long Bà hầu hạ bên người!
Vương Khả trừng mắt nói.
- Long Bà không có quan hệ với ta! Ngươi đừng vu khống ta!
Bất Giới hòa thượng trừng mắt nói.
- Ngươi cứ khoác lác với ta đi, Long Bà không có quan hệ với ngươi, khăng khăng một mực đi theo ngươi? Hơn nữa, ngươi dạy ra một đồ đệ cũng là một hoa hoa hòa thượng! Ngươi xem đi, ngọn lửa yêu cũng có rồi, ngươi còn nói mình là người xuất gia?
Vương Khả trừng mắt nhìn Bất Giới hòa thượng.
Bất Giới hòa thượng: “... !"
- Cung Vi, ngươi tỉnh rồi?
Mạc Tam Sơn biến sắc.
Cung Vi nhìn Mạc Tam Sơn, sau đó ánh mắt lập tức tỏa sáng nhìn chằm chằm Sắc Dục Thiên.
- Tướng công, tướng công, Mạc Tam Sơn nói thật sao? Chàng cố ý giả bộ quên ta, chàng vẫn luôn không quên ta? Vẫn luôn không? Tướng công!
Cung Vi vui mừng quá độ mà bật khóc, hô to về phía huyết hải.
Phía trên huyết hải, Sắc Dục Thiên đại chiến Long Huyết, xoay đầu, Sắc Dục Thiên lộ vẻ chua sót.
- Thật xin lỗi, Tiểu Vi, ta đã mắc mưu của Bất Giới hòa thượng.
Năm đó nhờ hắn che giấu tình cảm và trí nhớ của ta với nàng, ta vượt qua kiếp huyền quan, bây giờ nhớ lại rồi. Mấy năm nay khiến nàng chịu khổ rồi! Về sau, ta sẽ không để nàng chịu khổ nữa!
Sắc Dục Thiên hô to trong chiến đấu.
- Ừm, chàng trở về là tốt rồi!
Cung Vi vui mừng quá độ. Quay đầu, Cung Vi dữ tợn nhìn Bất Giới hòa thượng:
- Lão lừa, sao ngươi muốn hại ta? Vì sao lại che giấu trí nhớ của tướng công với ta?
Bất Giới hòa thượng buồn bực:
- Lúc trước là Sắc Dục Thiên nhờ ta phong, không phải ta cố ý phong. Hắn nói hắn ưng thuận chí nguyện to lớn, không muốn ngươi đi theo hắn gặp tai họa! Muốn chặt đứt ý niệm của ngươi, hắn muốn bảo vệ ngươi mới cố ý làm vậy. Ngươi muốn trách thì trách Sắc Dục Thiên, không liên quan gì đến ta.
Cung Vi quay đầu nhìn Sắc Dục Thiên đang chiến đấu, cảm động nói:
- Tướng công, chàng đối xử với ta thật tốt!
Bất Giới hòa thượng: “... !"
Vẻ mặt hung ác của ngươi cũng là phân người với người sao? Mẹ nó, sự kiện đồng dạng, ta xứng đáng bị mắng, Sắc Dục Thiên lại là đối xử với ngươi thật tốt? Cái này...