- Không, không, không, ngươi mẹ nó điên sao, ngươi tự sát làm gì? Còn sống không phải tốt hơn sao? Vì sao ngươi phải tự sát?
Long Huyết buồn bực quát lên.
Thiếu chút nữa đã đuổi Sắc Dục Thiên ra khỏi huyết hải, thiếu chút nữa đã nắm giữ hết thảy. Vì sao, vì sao lại xảy ra chuyện này?
- Trả Tiểu Vi cho ta, trả lại cho ta!
Sắc Dục Thiên rống lớn, vọt tới.
Long Huyết biến sắc, đánh Sắc Dục Thiên.
Bang!
Sắc Dục Thiên cũng không đánh lại đối phương mà ôm cổ Cung Vi, dùng lưng đón lấy một chưởng của Long Huyết, nháy mắt, Sắc Dục Thiên bị đánh bay ra ngoài.
Phốc!
Phun ra máu tươi, Sắc Dục Thiên cũng không để ý, mà nhìn nữ tử Cung Vi trong lòng.
Sinh cơ của Cung Vi rất nhanh biến mất. Sắc Dục Thiên ôm chặt nàng, liều mạng truyền lực lượng vào cơ thể Cung Vi. Đáng tiếc, huyết sắc trên mặt Cung Vi ngày càng nhạt đi.
- Tiểu Vi, nàng sẽ không sao, Tiểu Vi!
Sắc Dục Thiên gầm rú.
- Tướng công, cuối cùng chàng đã ôm ta, chàng mau ôm chặt ta, ta thật lạnh quá!
Cung Vi suy yếu tươi cười hạnh phúc.
- Không, nàng sẽ không sao, nàng sẽ không sao. Tiểu Vi, ta còn chưa bồi thường nàng, ta còn chưa đối tốt với nàng, Tiểu Vi!
Đừng nhắm mắt lại, đừng nhắm mắt lại, Tiểu Vi!
Sắc Dục Thiên bi thương khóc rống.
- Vô ích, con điên Cung Vĩ này, tự tìm đường chết. Ta không cứu được nàng, ngươi cũng không cứu được nàng. Điên rồi, Cung Vĩ chết tiệt, đáng chết!
Long Huyết buồn bực hét lớn.
- Không!
Sắc Dục Thiên hét rung trời.
- Lão Sắc, ngươi cứu không được, thì đừng ôm nữa, mau, để ta và Bất Giới hòa thượng nhìn thử xem, xem chúng ta có thể cứu được nàng không, đừng cứ ôm như vậy, ôm đến khi toàn bộ sinh cơ của Cung Vi đều không còn? Mau đưa ta, nhanh lên!
Vương Khả quát.
Sắc Dục Thiên bi thương nhìn Vương Khả và Bất Giới hòa thượng, tuy giờ này không nghe lọt tai đều gì, nhưng vẫn vung tay lên, đuổi đi tất cả Huyết Thần Tử xung quanh hai người.
Vương Khả vọt tới, đoạt lại Cung Vi, ôm đến chỗ Bất Giới hòa thượng.
- Bất Giới, mau xem xem, có biện pháp nào không, nhanh lên, nếu tông chủ chết thật, ta cắt rượu thịt của ngươi!
Vương Khả trừng mắt nói.
Bất Giới hòa thượng: *..."
Hai người rất nhanh nghiên cứu.
Sắc Dục Thiên cười thảm, với thực lực của Sắc Dục Thiên cũng không thể cứu, Vương Khả và Bất Giới hòa thượng sao có thể?
- Vô dụng, ai cũng không cứu được Cung Vi! Hừ, thật mất hứng, trước rời đi nơi này! Một hồi bản thể Long Hoàng đi ra thì chết!
Long Huyết trầm giọng nói.
Sắc Dục Thiên bỗng nhiên đỏ mắt nhìn Long Huyết, hai mắt sung huyết, cắn chặt răng nanh. Một cảm giác thù hận ngập trời ngập tràn, gân xanh trồi lên.
- Long Huyết, ngươi giết Tiểu Vi của ta, ta phải lấy mạng ngươi, ta phải lấy mạng ngươi, gừ!
Sắc Dục Thiên dữ tợn đánh Long Huyết.
- Cung Vi là tự sát, không phải là ta giết!
Long Huyết cả kinh kêu lên.
- Ta phải lấy mạng ngươi!
Sắc Dục Thiên quát.
Am! Trong lúc nhất thời, trên huyết hải nổi dậy sóng huyết, hai cường giả Nguyên Thần Cảnh đánh nhau hung mãnh. Khác với giả vờ giả vịt trước mặt Mạc Tam Sơn lúc nãy, lúc này là ngươi chết ta sống thật sự, thật muốn đồng quy vô tận.
- Huyết Hải vô lượng!
- Đại Uy Thiên Long!
- Huyết Quang Phổ Chiếu!
- Nghiệt Long Đao!
Am! Xông kích mạnh mẽ, huyết hải nổ tung khắp nơi, cả Phật Thủ Tự cũng rung chuyển, vô số kiến trúc ở thành đông Chu Kinh vỡ nát. Cũng may thuộc hạ Vương Khả và các đệ tử đại Tiên Môn đã hỗ trợ rút lui dân chúng phụ cận mới không có bao nhiêu thương vong.
Nhưng lúc này, hai cường giả đại tuyệt thế ôm tâm tình đồng quy vô tận chiến đấu với nhau. Trong lúc nhất thời, trên huyết hải, sóng gợn không ngừng. Dân chúng chạy trốn phía xa cũng bị cuồng phong sóng âm chấn động đến nội tạng, thậm chí còn phun máu tươi.
Đại chiến kịch liệt, Vương Khả và Bất Giới hòa thượng cũng bó tay.
- Bất Giới hòa thượng, ngươi nói thật đi, tông chủ có thể cứu được không?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Theo đạo lý mà nói, Cung Vi lần này chết chắc rồi! Trái tim bị đâm nát, Nguyên Anh cũng vỡ nát, sinh cơ toàn thân rất nhanh xói mòn, ta không cứu được!
Bất Giới hòa thượng nhíu mày nói.
- Đừng con mẹ nó nói đạo lý gì, nói không theo đạo lý thì sao?
Ngươi nói đi, cho dù chỉ là một tia cơ hội, ngươi cũng phải nói ra!
Vương Khả trừng mắt nói.
- Không theo đạo lý thì tuy Cung Vi đã chết, nhưng vừa mới chết, sóng não còn chưa tán, nếu có cơ duyên đặc thù, vẫn có thể sống lại!
Bất Giới hòa thượng nói.
- Cơ duyên đặc thù gì, ngươi nói đi!
Vương Khả trừng mắt nói.
- Giống như, nếu Cung Vi biết Đại Nhật Như Lai Thần Công, có thể chuyển thể sống lại trên người linh đồng!
Bất Giới hòa thượng nói.
- Thối lắm, đến giờ rồi, ai còn kịp luyện công?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Còn có một cách, đó là Luân Hồi Hoàng Triều có một pháp bảo Luân Hồi, có thể bảo trụ sóng não của nàng! Khiến nàng sống lại!
Bất Giới hòa thượng nói.
- Nói cách khác, Cung Vi đã chết, nhưng còn sóng điện não, não còn chưa tử vong, chỉ cần đưa vào Luân Hồi Hoàng Triều, mượn pháp bảo Luân Hồi thì có thể cứu trợ?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Đúng vậy!
- Sóng điện não của Cung Vi có thể tồn tại bao lâu?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Một canh giờ!
Bất Giới hòa thượng nói.
- Với tốc độ của Sắc Dục Thiên đến Luân Hồi Hoàng Triều cướp pháp bảo Luân Hồi cứu Cung Vi mất bao lâu?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Cướp không được, cường giả Luân Hồi Hoàng Triều có vô số, căn bản không thể cướp. Pháp bảo Luân Hồi cũng chưa bao giờ cho người ngoài dùng, cho dù đi cũng vô dụng.
Bất Giới hòa thượng lắc đầu.
- Vậy ngươi vô nghĩa cái gì? Một canh giờ, có khả năng cái rắm!
Ngay cả Thập Vạn Đại Sơn cũng không thể đi ra!
Vương Khả lập tức tức giận nói.
- Ta cũng không phải thần tiên, ta cũng không có biện pháp!
Bất Giới hòa thượng nói.
- Vậy ngươi nói cái gì có khả năng đi! Còn có biện pháp khác không?
Vương Khả lo lắng nói.
- Không có, ta đã không còn! Nếu không, ngươi đi hỏi người khác đi Bất Giới hòa thượng nói.
Vương Khả trừng mắt cả giận nói:
- Ta cần ngươi có tác dụng gì? Chỉ huy lung tung, tự cho mình là đúng, làm hại hôm nay hỏng bét, vốn ta muốn dùng một kiếm đâm chết Long Hoàng thì xong việc, kết quả thì sao? Bị ngươi làm hại, đến mức tông chủ cũng chết!
Bất Giới hòa thượng: “... !"