Chu Kinh, phía trên huyết hải!
Vương Khả cẩn thận đặt thi thể Cung Vi vào trong quan tài ngọc thạch. Một canh giờ thì một canh giờ, nói không chừng còn có kỳ tích?
- Vương Khả, ngươi giao quan tài của Cung Vi cho ta, ngươi ở đó làm gì? Giúp Mạc Tam Sơn thu thi thể sao?
Bất Giới hòa thượng kinh ngạc nói.
Vương Khả đá thi thể Mạc Tam Sơn vào huyết hải:
- Ngươi nói đúng, tên khốn Mạc Tam Sơn này đều đã hại ta như vậy, ta sao còn giúp hắn thu thập thi thể! Phi!
Khi nói chuyện, Vương Khả không biết bỏ gì vào túi!
- Ngươi không phải giúp Mạc Tam Sơn nhặt xác? Ngươi là đi... !
Bất Giới hòa thượng trừng mắt nói.
- Tốt rồi, đừng nhiều lời nữa! Chỉ có một canh giờ, hiện tại hỏi người khác, có thể hỏi ai? Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư, Long Bà sao?
Vương Khả nhíu mày nói.
- Bọn họ chiến đấu với Hoàng Kim Cự Long ở trên trời cao rồi, nhất thời cũng không thể xuống, không ai để hỏi!
Bất Giới hòa thượng cười khổ nói.
- Không đúng, nơi này không phải còn cường giả tuyệt thế sao?
Vương Khả nhíu mày nói.
- Ngươi nói ta? Ta đã nói với ngươi rồi, hiện tại tu vi của ta đã bị phế, không có biện pháp!
Bất Giới hòa thượng nhíu mày nói.
- Thối lắm, ai nói ngươi?
Vương Khả trừng mắt nói.
Quay đầu, Vương Khả nhìn xuống hố to, đáy hố to có một vực sâu. Trong vực sâu có đôi mắt màu vàng nhìn mọi thứ ngoại giới.
- Vương Khả, ngươi không phải hỏi Long Hoàng chứ?
Bất Giới hòa thượng cả kinh kêu lên.
- Sao không thể?
Vương Khả trừng mắt nói.
Bất Giới hòa thượng: “... !"
Ngươi nghĩ gì vậy? Cho dù Long Hoàng có biện pháp cũng sẽ nói cho ngươi sao?
- Ách, Long Hoàng, ngươi cũng thấy chuyện vừa xảy ra rồi, không biết, ngươi có biện pháp nào cứu Cung Vi không?
Vương Khả nhìn xuống Long Hoàng dưới vực sâu.
Đôi mắt hoàng kim của Long Hoàng trừng lớn, tiểu tử thối này, thật sự tới hỏi ta?
- Ha hả, tiểu tử, ngươi thật không biết sống chết, lại còn tới hỏi ta?
Long Hoàng lạnh lùng nói.
- Ách, cũng không có gì đặc biệt, dù sao nơi này thực lực ngươi mạnh nhất, kiến thức thật rộng lớn, muốn nghe thử ý kiến của ngươi!
Vương Khả khách khí nói.
- Ha, ha ha ha ha, nghe ý kiến của ta? Được, vậy các ngươi phá vỡ phong ấn chỗ cửa vực sâu, ta nói cho ngươi!
Long Hoàng cười lạnh nói.
- Ngươi đừng nói cho ta giống với Bất Giới hòa thượng, nói cho ta biết biện pháp, nhưng không có biện pháp nào sử dụng được.
Ý của ta là lập tức cứu sống Cung Vi, ngươi có biện pháp nào không? Nếu không, ngươi có thể cứu không?
Vương Khả trừng mắt chờ mong nói.
- Có thể! Chỉ cần ngươi có biện pháp phá vỡ phong ấn, để ta ra ngoài, ta có thể cứu sống Cung Vi này!
Long Hoàng cười lạnh nói.
- Vương Khả, Long Hoàng lừa ngươi thì sao, nàng không có khả năng làm được!
Bất Giới hòa thượng lập tức nói.
- Đừng vô nghĩa, Long Hoàng nói có thể cứu, ngươi còn có ở đó lề mề cái gì? Vợ của đồ đệ ngươi không phải người sao? Nàng là vợ ngươi, không, vợ đệ tử ngươi! Ngươi có thể trơ mắt nhìn Cung Vi chết?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Tai Bất Giới hòa thượng tỏ về buồn bực.
Long Hoàng này rõ ràng đang gạt người.
- Mau, gọi đám người ở bầu trời kia xuống, đừng đánh nữa, mau hạ xuống, thả ra Long Hoàng cứu Cung Vi Vương Khả lập tức thúc giục Bất Giới hòa thượng.
Trong vực sâu, Long Hoàng trừng mắt nhìn Vương Khả:
- Ngươi tin tưởng lời ta nói?
- Có cái gì không tin, ngươi đường đường là công chúa Long tộc, còn có thể gạt ta sao? Nếu ngươi dối gạt ta vậy ngươi không phải tự mất mặt sao, còn mất mặt Long tộc, mất mặt cha ngươi, mất mặt tổ tông ngươi!
Vương Khả nói.
Long Hoàng: “... !"
- Bất Giới hòa thượng, nhanh lên! Để người trên bầu trời đừng đánh nữa!
Vương Khả thúc giục nói.
- Vương Khả, Long Hoàng rõ ràng đang lừa gạt ngươi!
Bất Giới hòa thượng lo lắng nói.
- Ta biết, nhưng lỡ như? Lỡ như Long Hoàng nói thật thì sao?
Con người ngươi còn tự mình chỉ huy lung tung? Long Hoàng sao lại không thể nhất ngôn cửu đỉnh? Ngươi sao cứ nghĩ người ta xấu xa như vậy làm gì?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Ta cũng không muốn nghĩ như vậy, nhưng, hành vi vừa rồi của Long Hoàng đã chứng minh hết thảy. Nó không hối cải, trong miệng nó chỉ toàn là nói đối và tàn bạo! Việc này, ta không thể làm!
Bất Giới hòa thượng tức giận nói.
- Con người ngươi, đến lúc quan trọng thì bị úng não, không chịu nghe lời ta, suốt ngày tự chủ trương. Ngươi xem đi, hết thảy đều do ngươi gây ra! Long Hoàng không ra ngoài, ta sao cứu Cung Vi? Ngươi nói Long Hoàng gạt ta, nếu nó dám gạt ta, ta đâm một kiếm là được! Ngươi đang trì hoãn thời gian quý báu cứu Cung Vi sống lại, chúng ta đang phải tranh thủ từng giây! Ngươi có thể tôn trọng sinh mệnh chút không?
Vương Khả tức giận nói.
Bất Giới hòa thượng: “... !"
« Ị?
Long Hoàng: “..
Nghe Vương Khả nói cứ như có thể tùy ý chém giết Long Hoàng, không chỉ có Bất Giới hòa thượng chịu không nổi, ngay cả Long Hoàng cũng chịu không nổi. Mẹ nó, ta là cá chạch bị bắt trên sông sao? Muốn giết thì giết?
- Vương Khả, ngươi muốn chết?
Long Hoàng trừng mắt nói.
- Long Hoàng, ngươi đừng sốt ruột, ta suy nghĩ biện pháp cứu ngươi!
Vương Khả nói.
Long Hoàng: “... !"
- Đúng rồi, Sắc Dục Thiên, hắn vì cứu Cung Vi, khẳng định sẽ nghe theo ta!
Vương Khả lập tức nói.
Nói xong, Vương Khả hô về phía huyết hải.
- Sắc Dục Thiên, mau giúp ta cứu Long Hoàng, Long Hoàng nói nàng có thể cứu sống Cung Vi Vương Khả hô về phía xa.
Âm!
Sắc Dục Thiên, Long Huyết đang chiến đấu, nhất thời sắc mặt cứng đờ nhìn Vương Khả.
- Vương Khả, ngươi điên sao, Long Hoàng lừa gạt ngươi, ngươi còn nghe không hiểu, ngươi còn muốn thả ra Long Hoàng, muốn chúng ta toàn bộ chôn cùng sao? Cút!
Long Huyết quát lên.
Sắc Dục Thiên đã giết người đỏ mắt, cũng không tin Cung Vi có thể cứu sống, lúc này một lòng một dạ muốn đồng quy vô tận với Long Huyết.
Âm!
Đại chiến tiếp tục, lại không ai nghe Vương Khả.
- Mẹ nó, bình thường đều nghe lời ta, hiện giờ cả đám đều muốn tạo phản?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Long Huyết, Sắc Dục Thiên hình như chưa bao giờ nghe lời ngươi?
Bất Giới hòa thượng cổ quái nói.
- Cút, ngươi chỉ biết chỉ huy bậy bạ, lần này làm mọi chuyện hỏng bét, toàn bộ đều do ngươi!
Vương Khả trừng mắt mắng.
Bất Giới hòa thượng: “... !"