Mẹ nó, Vương Khả này rốt cuộc đứng về phía Bất Giới hòa thượng hay là đứng về phía chúng ta?
- Vương Khả, không thể!
Bất Giới hòa thượng lo lắng nói.
- Ngươi câm miệng!
Vương Khả mắng to.
Bất Giới hòa thượng: *... !"
Một đám hòa thượng trên Phi Lai Phong: “.. !"
- Mau, mau xuống dưới!
Vương Khả thúc giục.
Đám người Phương Sân cảm thấy cổ quái, nhưng vẫn đi xuống.
Lúc này, huyết hải đột nhiên cuồn cuộn nổi sóng.
Ẩm!
Một tiếng nổ rung trời, huyết hải giống như nổ tung, máu loãng đây trời, đại địa nứt nẻ.
Mọi người nhìn lại, chiến đấu của Long Hoàng và Sắc Dục Thiên rốt cục đã xong.
- Ha, ha ha ha, Sắc Dục Thiên, đấu với ta, ngươi còn chưa đủ, hôm nay là ngày chết của ngươi!
Long Huyết dữ tợn cười to.
Trên huyết hải, Long Huyết đạp lên Sắc Dục Thiên.
Hai người đều thảm hại, giống như ăn mày, nhưng Sắc Dục Thiên thảm hại hơn, Long Huyết vẫn mạnh hơn một chút.
- Khu khụ khụ, Long Huyết, ta hao tổn hết tâm lực, ngươi cũng kém không ít đi, tâm lực của ngươi cũng hao tổn không ít!
Sắc Dục Thiên hộc máu, suy yếu nói.
- Đúng vậy, trận chiến của ta và ngươi bất đồng với trận chiến của người khác. Giữa ta và ngươi, ai hao tổn hết tâm lực, người đó mới chết! Ngày ngươi trở thành Nguyên Thần Cảnh cũng thật ngắn ngủi, cho dù có Nghiệt Long Đao, cũng kém hơn ta.
Nếu ngươi cứ trốn tránh, chúng ta không thể hao tổn tâm lực lẫn nhau. Ngươi không ứng chiến, sẽ không thất bại. Hôm nay ngươi lại thà rằng chết cũng muốn nghênh chiến. Ha, ha ha ha, ta mạnh hơn ngươi, hiện tại là ngày chết của ngươi! Ngươi là tên ngốc, vì một nữ nhân, ngay cả mạng cũng không cần!
Long Huyết dữ tợn cười to nói.
Tuy Sắc Dục Thiên bị đạp nhưng nhìn thấy quan tài Cung Vi cạnh Vương Khả, gương mặt buồn bã.
- Tiểu Vi đã chết, ta sống còn có ý nghĩa gì? Ha ha, Tiểu Vi đã chết, mọi việc làm của ta còn có ý nghĩa gì? Ta chỉ hận không thể báo thù cho Tiểu Vi, ta chỉ hận không thể đi cùng Tiểu Vi!
Sắc Dục Thiên suy yếu nói.
- Ngươi muốn đi cùng Cung Vi, vậy được, ta thành toàn ngươi!
Long Huyết dữ tợn, một cước đạp mạnh.
Âm!
Thân thể Sắc Dục Thiên như vỡ nát.
- Sau khi ta chết, hợp táng ta với Tiểu Vi!
Sắc Dục Thiên nhìn Long Huyết lần cuối.
Long Huyết nhìn Sắc Dục Thiên chỉ còn hơi tàn dưới chân, nhe răng Cười:
- Yên tâm, ta sẽ khiến các ngươi đều tan xương nát thịt, ta sẽ bầm thây bọn ngươi, rồi tách nhau ra, khiến các ngươi vĩnh viễn không thể gặp lại!
- Không!
Trong mắt Sắc Dục Thiên toàn huyết lệ, gầm rú lên.
- Chết đi!
Long Huyết dữ tợn rống to.
Âm!
Thân hình Sắc Dục Thiên hoàn toàn bị đạp bạo.
- Ha ha ha, Sắc Dục Thiên, tên khốn ngươi, rốt cục chết rồi, rốt cục chết rồi, ha ha ha ha ha!
Long Huyết cười to như điên, nụ cười của thắng lợi.
Khi tất cả mọi người nhìn Long Huyết hưng phấn điên cuồng.
Trong huyết hải bỗng nhiên vang lên từng đợt phật âm.
- Nam Mô Thế Tông Địa Tàng Vương Bồ Tát!
Một tiếng phật hiệu thật lớn vang lên trong huyết hải.
Long Huyết biến sắc:
- Trong huyết hải của ta sao lại có nhiều tiếng tụng kinh như vậy? Ai đang tụng kinh? Là ai?
- Không phải là tăng nhân của Độ Huyết Tự ta!
Phương Sân cách đó không xa kinh ngạc nói.
~ Trụ trì, tụng kinh trong huyết hải là “Địa Tàng Bản Nguyện Kinh” ! Giống như có ba nghìn tăng nhân đang tụng kinh, sao nhiều như vậy?
Một đám hòa thượng Độ Huyết Tự cả kinh kêu lên.
- Địa Tàng Bản Nguyện Kinh? Địa Tàng Bản Nguyện Kinh? Sao lại như thế? Trong huyết hải của ta sao lại có thứ này? Sắc Dục Thiên không phải đã chết rồi sao? Trong huyết hải sao còn có thứ ta không biết?
Long Huyết kinh ngạc nói.
Trong huyết hải cách đó không xa bắt đầu bốc hơi, trong huyết hải cuồn cuộn giống như trồi lên một đài sen huyết sắc thật lớn.
Phía trên đài sen huyết sắc, một hòa thượng khoanh chân ngồi, hai tay tạo thành chữ thập, vẻ mặt trang nghiêm, miệng tụng Địa Tàng Bản Nguyện Kinh.
- Sắc Dục Thiên? Ngươi còn chưa chết? Không thể nào, ngươi không phải đã chết rồi sao?
Long Huyết cả kinh kêu lên.
Hòa thượng trên đài sen bỗng nhiên mở mắt, Sắc Dục Thiên đã không còn lệ khí như trước, hai mắt tràn ngập từ bi.
- Nam Mô Thế Tôn Địa Tàng Bồ Tát!
Hòa thượng bộ dáng của Sắc Dục Thiên mở miệng nói.
Hòa thượng chậm rãi đứng dậy, quanh thân giống như tỏa ra kim quang mang, nhìn vô cùng nghiêm túc.
- Sắc Dục Thiên?
Đám người Phương Sân cũng kinh ngạc nói.
- A di đà phật, bần tăng Giới Sắc!
Hòa thượng mở miệng nói.
- Giới Sắc?
Mọi người trừng mắt nhìn hòa thượng bộ dáng Sắc Dục Thiên.
- Giới Sắc, ngươi đã trở về rồi!
Vương Khả kinh hỉ kêu lên.
Đại La Kim Bát trong lòng Vương Khả bay về phía Giới Sắc.
Bang!
Đại La Kim Bát vào tay, nhất thời nổ rộ kim quang.
- A di đà phật, con rốt cuộc ngộ đạo rồi?
Bất Giới hòa thượng kinh hỉ nói.
Giới Sắc nhìn về phía Bất Giới hòa thượng, chắp tay chữ thập, cung kinh thi lễ với Bất Giới hòa thượng:
- Đa tạ sư tôn chỉ điểm!
Bất Giới hòa thượng vui mừng chắp hai tay thành chữ thập đáp lễ.
- Giới Sắc, hiện tại ngươi đang ra vẻ cái gì, vợ ngươi đã chết, nhìn thấy không, vợ ngươi đã chết!
Vương Khả chỉ vào quan tài bên cạnh, nói.
Giới Sắc nhìn về phía quan tài, nhất thời bước chân đến phụ cận.
- Cung Vi thí chủ? Đây là... !
Trên mặt Giới Sắc hòa thượng hiện lên nét kinh hoảng.
- Là hắn, Long Huyết giết vợ ngươi, chính là hắn!
Vương Khả chỉ vào Long Huyết cách đó không xa, quát lên.
Long Huyết: “... !
Rõ ràng là Cung Vi tự sát, ta giết cái gì? Người này còn là Sắc Dục Thiên sao.
Giới Sắc cầm Đại La Kim Bát, bỗng quay đầu nhìn Long Huyết:
- Các hạ là ai, là ngươi giết Cung Vi?
Long Huyết: “... !
Ngươi thật là Sắc Dục Thiên sao? Ngươi không chết nhưng đã mất trí nhớ? Nhưng ngươi mất trí nhớ thì mất trí nhớ, sao ngươi không quên Cung Vi?
- Cung Vi là tự sát, hơn nữa, nàng đáng đời!
Long Huyết lạnh lùng nói.
Vương Khả lập tức kể hết mọi chuyện cho Giới Sắc. Đương nhiên, lời của Vương Khả khẳng định còn có nghệ thuật gia công.
Trong nháy mắt, hình ảnh Cung Vi bị Long Huyết giết hại, hành hạ đến chết nổi lên trong đầu Giới Sắc.
Giới Sắc còn chưa nghe xong, trong mắt liền hiện lên tơ máu.
- Ác tặc lớn mật, lại dám giết hại Cung Vi, tổn thương chúng sinh, ta muốn mạng ngươi!