Long Hoàng trốn thoát, sinh linh đồ thán, lúc này còn có thể phóng thích Long Hoàng sao?
- Trụ trì, không được.
- Đúng vậy, trụ trì, nếu Long Hoàng ra ngoài, chúng sinh gặp tai họa, chúng ta không nhận nổi ác nghiệt này!
- Bất Giới hòa thượng nói đúng, chúng ta là đệ tử Phật môn, làm sao có thể vẽ đường cho hươu chạy?
Một đám hòa thượng đàm luận với Phương Sân.
- Các ngươi đều điên rồi sao? Lời của hắn nói, các ngươi lại nghe? Lời ta nói, các ngươi không nghe? Chúng ta đến từ ba mươi sáu tự miếu, ba mươi sáu tự miếu đều chờ đợi điều lệnh của La Hán Điện. Ý chỉ của La Hán Điện Luân Hồi Hoàng Triều, các ngươi dám không tuân theo? Long Hoàng ra ngoài, gây tai ương khắp thiên hạ, Luân Hồi Hoàng Triều không biết sao? Một đám cao tăng của La Hán Điện không thương hại thế nhân bằng các ngươi?
Phương Sân trừng mắt nói.
Cả đám hòa thượng đều trầm mặc.
- Các ngươi còn từ bi hơn đám cao tăng của La Hán Điện? Hừ, thả Long Hoàng tự nhiên sẽ có tai ương, nhưng sẽ có một loại cứu thế, cứu thế mà chúng ta không cần hủy hoại chúng sinh!
Phương Sân khiển trách nói.
Đám hòa thượng trầm mặc.
- A đi đà phật, chư vị của Độ Huyết Tự, lời của Phương Sân, các ngươi cũng tin sao? Long Hoàng ra ngoài, sẽ hủy diệt Chu Kinh, các ngươi không tin tưởng những gì nhìn thấy lại tin tưởng lời nói của Phương Sân?
Bất Giới hòa thượng trầm giọng nói.
Trong lúc nhất thời, một đám hòa thượng chần chờ.
- Bất Giới, ngươi muốn chết sao?
Phương Sân trừng mắt rống Bất Giới hòa thượng, giống như muốn giết.
- Bất Giới hòa thượng, ngươi điên rồi sao, không hiểu thì đừng chỉ huy lung tung! Luôn tự cho là đúng, đợi xảy ra tai họa, ngươi cũng cần phụ trách. Ngươi căn bản không chịu trách nhiệm mà còn ồn ào, còn chỉ huy bậy bạ, ngươi điên rồi sao!
Vương Khả mắng.
Trên Phi Lai Phong, Phương Sân: “... !"
Vương Khả này rốt cuộc ở phía nào?
- A đi đà phật, Vương Khả, ta không chỉ huy bậy bạ, ta chỉ là vì chúng sinh!
Bất Giới hòa thượng kiên trì nói.
- Thối lắm, là ngươi chỉ huy bậy bạ, nếu không phải tại ngươi, mấy trăm dân chúng lúc trước sao có thể chết? Xin ngươi, ngươi không có bao nhiêu bãn lĩnh thì đừng tự chủ trương được không?
Tất cả mọi người đều rất bận rộn, lúc trước do không chịu nghe ta, kết quả ngươi cứ tự mình muốn giải quyết, hại sự tình đơn giản trở nên phức tạp như bây giờ. Bây giờ cũng vậy, ngươi đã bị phế tu vi, đã là phế nhân, đừng gây rối nữa được không?
Vương Khả trừng mắt khiển trách.
Bất Giới hòa thượng: “... !"
Phương Sân: “... !"
Tất cả hòa thượng: “... !
Vì sao, vì sao lại không hiểu chứ?
- Vương Khả, ngươi hồ ngôn loạn ngữ, cứ như vậy sẽ gây tai ương lớn!
Bất Giới hòa thượng nói.
- Gặp rắc rối là ngươi, nghe theo ta đã sớm không việc gì rồi, không phải chỉ thả Long Hoàng thôi sao? Có cái gì không được, đã nói với ngươi, có ta ở đây, không sao cả. Ta còn chờ Long Hoàng cứu Cung Vi, nếu thời gian kéo dài, não Cung Vi cũng sẽ tử vong!
Vương Khả trừng mắt khiển trách.
- Nhưng Long Hoàng ra ngoài nhất định gây tai họa cho chúng sinh! Đến lúc đó, ngay cả ngươi cũng bị ăn!
Bất Giới hòa thượng lo lắng nói.
- Ta đã nói với ngươi rồi, nếu Long Hoàng dám xằng bậy, ta đâm nó là được, ngươi ở đây lề mề cái gì?
Vương Khả trừng mắt mắng.
Bất Giới hòa thượng: “... !"
"
Một đám tăng nhân trên trời cao: “... !"
Vương Khả ngẩng đầu nhìn không trung:
- Đám hòa thượng các ngươi cũng thật là, lời nói của Bất Giới hòa thượng, lời nói cua Phương Sân, các ngươi không muốn nghe thì không nghe, ở đây ồn ào cái gì? Mười tám đồng nhân bên kia, lần trước ta gặp các ngươi cũng thật hiểu lý lẽ, hiện tại sao đều ngốc như vậy? Một đám giống như đầu gỗ, các ngươi không tự biết nhận thức thị phi sao? Các ngươi mỗi ngày làm đồng nhân, làm đến ngốc rồi sao? Một chút năng lực làm rõ sai trái cũng không có sao?
Trên Phi Lai Phong, sắc mặt mười tám đồng nhân cứng đờ, một đám đỏ mặt nhìn Vương Khả.
- Vương Khả, đừng tưởng rằng lần trước ngươi cứu chúng ta là có thể mắng chúng ta!
- Đúng vậy, chúng ta đã bán máu trả cho ngươi!
- Vương Khả, ngươi còn nói lung tung, đừng trách ta không khách khí!
Mười tám đồng nhân trừng mắt nhìn Vương Khả.
- Ta nói sai gì sao? Các ngươi không phải tu phật sao? Tu phật chính là tu tâm, đến lúc này rồi, các ngươi còn xin chỉ thị lãnh đạo? Lãnh đạo lớn nhất của các ngươi là Phật tổ, Phật tổ gặp tình huống này sẽ thế nào? Cân nhắc lợi hại? Phục tùng mệnh lệnh cấp trên? Các ngươi không tự hỏi nội tâm của mình? Đến giờ, muốn làm gì thì làm, muốn đi cứu dân chúng thì đi! Muốn cứu Long Hoàng thì cứu. Một đám nhao nhao, không biết các ngươi bận cái gì? Phi, tu phật thành tên ngốc rồi!
Vương Khả trừng mắt mắng.
Trên Phi Lai Phong, sắc mặt một đám hòa thượng cứng đờ, bị Vương Khả mắng một trận.
- A di đà phật, đa tạ Vương Khả giáo chủ chỉ đạo!
Một đồng nhân hơi thì lễ.
- Trụ trì, thật có lỗi, mặc kệ mệnh lệnh của Luân Hồi Hoàng Triều, ta cũng không ngăn trở ngươi. Nhưng, ta không thể trơ mắt nhìn dân chúng gặp tai ương, ta muốn trợ giúp dân chúng thoát khỏi Chu Kinh, thật có lỗi!
Lại một đồng nhân cung kính nói.
- Trụ trì, thật có lỗi!
- Trụ trì, xin lỗi!
Một đám hòa thượng cung kính cúi đầu, nhất thời, được mười tám đồng nhân dẫn dắt đánh về phía Chu Kinh, hiệp trợ dân chúng chạy trốn.
Cả đám rời khỏi, đảo mắt, trên Phi Lai Phong chỉ còn lại không bao nhiêu hòa thượng.
Phương Sân trừng mắt nhìn một đám hòa thượng rời đi, ngược lại lạnh lùng nhìn Vương Khả:
- Vương Khả, ngươi là cố ý, ngươi dám mê hoặc đệ tử Độ Huyết Tự ta!
- Lão Phương, đừng nghĩ chuyện vô dụng, bọn họ vốn không muốn cứu Long Hoàng, để bọn họ đi thì thì đi. Đám người muốn cứu Long Hoàng động thủ là được rồi! Hơn nữa, nhân số càng ít, công lao các ngươi cứu Long Hoàng không phải chia ra nhiều phần, không phải rất tốt sao? Nhanh lên, đừng rề rà nữa, thời gian không còn nhiều lắm, mau tới cùng nhau cứu Long Hoàng.
Long Hoàng còn đang ở đó, ngươi có thể quán triệt tinh thần bắt buộc trong ý chỉ của Luân Hồi Hoàng Triều! Đừng cãi nhau với người khác, sớm một chút cứu ra Long Hoàng mới là chính sự!
Vương Khả lo lắng hô.
« Ị?
Các hòa thượng muốn cứu Long Hoàng: “..