- Chủ thượng? Là chủ thượng đã cứu chúng ta. Long Huyết đã nhốt chúng ta, là chủ thượng cứu chúng ta!
Một đám huyết ma vui vẻ nhìn Giới Sắc.
- Nghe lệnh của Vương Khả, lập tức cứu viện dân chúng rút Iui!
Giảm bớt tội nghiệt của các ngươi!
Giới Sắc trầm giọng nói.
- Dại Tất cả Huyết Ma đều hô hào.
Chợt, một đám Huyết Ma lao ra bốn phương tám hướng.
- Giới Sắc, nhanh lên, tới cứu vợ ngươi, thời gian không còn nhiều lắm!
Vương Khả hô hào với Giới Sắc.
- Cái gì?
Giới Sắc lập tức bay đến trước mặt Vương Khả.
- Cung Vi còn có thể cứu?
Giới Sắc chờ mong nhìn Vương Khả.
- Đúng vậy, vừa rồi, Long Hoàng đã đáp ứng, chỉ cần ta thả Long Hoàng trốn thoát, Long Hoàng có thể cứu Cung Vi! Ngươi mau giúp Long Hoàng ra ngoài!
Vương Khả lập tức nói.
Giới Sắc tỏ vẻ cổ quái nhìn phía dưới vực sâu.
- Ta nói rồi, Long Hoàng vì muốn bản thể trốn thoát mới lừa Vương Khả!
Bất Giới hòa thượng cười khổ nói.
- Ngươi không thử thì làm sao biết được? Bất Giới hòa thượng, ngươi đừng ngăn trở được không hả?
Vương Khả trừng mắt nói.
~ Ta nói chỉ là sự thật, Long Hoàng khẳng định sẽ không cứu Cung Vi. Nó cũng không có năng lực cứu người, chỉ là đang lừa ngươi!
Bất Giới hòa thượng tức giận đến đỏ mặt.
- Một phế nhân không chút tu vi như ngươi cũng dám kết luận người khác không có bản lĩnh? Long Hoàng không có bản lĩnh thế nào thì cũng mạnh hơn ngươi. Huống chỉ, kiến thức của Long Hoàng khẳng định rộng lớn hơn ngươi. Ngươi dựa vào cái gì nói Long Hoàng không cứu được?
Vương Khả trừng mắt nói.
Thần sắc Giới Sắc cũng trở nên phức tạp.
- A di đà phật, Giới Sắc, ngươi đừng nghe lời Vương Khả, hắn lại bắt đầu phát điên!
Bất Giới hòa thượng nhìn Giới Sắc.
- Thối lắm, Giới Sắc, ngươi đừng nghe Bất Giới. Dù sao người chết cũng không phải vợ hắn, hắn không để ý! Giới Sắc, ngươi nhìn đi, đây là Cung Vi, là vợ ngươi, hiện tại có cơ duyên cứu sống vợ ngươi, ngươi có muốn thử không? Hỏi ngươi đó, ngươi có muốn cứu vợ ngươi không?
Vương Khả trừng mắt nhìn Giới Sắc hòa thượng.
Sắc mặt Giới Sắc hòa thượng trở nên khó coi.
- Giới Sắc, ngươi là người xuất gia, ngươi quên chí nguyện to lớn của mình rồi sao? Long Hoàng ra ngoài, chắc chắn sinh linh đồ thán!
Bất Giới hòa thượng khổ sở khuyên nhủ.
- Thối lắm, chí nguyện to lớn là lý tưởng để theo đuổi, vợ mới là hiện thật ngươi có được. Ngươi không cần vợ lại cần lý tưởng, đây không phải bị điên rồi sao?
Vương Khả trừng mắt mắng.
Bất Giới hòa thượng: “... !"
- Sư tôn, có lẽ Long Hoàng thật có thể cứu Cung Vi thì sao?
Giới Sắc cắn chặt răng nói.
- Giới Sắc, sao ngươi có thể có tư tưởng như vậy? Long Hoàng ra ngoài, Thập Vạn Đại Sơn sẽ rơi vào hắc ám!
Bất Giới lo lắng nói.
- Giới Sắc, ngươi đừng nghe lão già này nói lời vô nghĩa, nghe ta, cứu vợ quan trọng hơn. Cho dù không thành công, ngươi đã từng cố gắng thử. Nếu ngươi không thử chút nào, ngươi sẽ hối hận cả đời! Long Hoàng trốn thoát thì sao? Đến lúc đó, nếu nó muốn lật lọng, ta sẽ thu thập nó, việc này ta phụ trách! Các ngươi sốt ruột cái gì?
Vương Khả trừng mắt khiển trách.
Bất Giới hòa thượng:
- Nhìn xem, nhìn xem, Vương Khả lại nói hưu nói vượn rồi, hắn phát điên rồi!
- Ngươi mới điên, ngươi đừng cố ý công kích người khác mà kéo dài thời gian, chúng ta chỉ nói chuyện, chỉ hỏi Giới Sắc có muốn cứu lão bà hay không!
Vương Khả kêu lên.
Bất Giới hòa thượng đen mặt, nhìn Vương Khả, ai công kích người khác kéo dài thời gian? Rõ ràng là Vương Khả ngươi cứ vu khống hãm hại ta, vu khống ta tội tự chỉ huy lung tung.
Trong lúc nhất thời, ba người cãi lộn không ngừng.
Trong trời cao, đám người Phương Sân vừa mới bị Địa Tàng Vương Pháp tượng của Giới Sắc đánh bay, cũng thẹn quá hóa giận.
- Vương Khả, Sắc Dục Thiên? Không, Giới Sắc? Hừ, các ngươi muốn ngăn cản ta?
Phương Sân gầm rú nói.
- Ngươi câm miệng, ai muốn ngăn cản các ngươi? Ta đang giúp các ngươi khuyên ngăn Giới Sắc! Giới Sắc hắn đang rối rắm, cứ nghe lời Bất Giới, ở trong này lề mề, ta còn đang giúp các ngươi khuyên bảo, đợi chút đi, nếu Giới Sắc còn ngăn cản các ngươi, không phải sẽ trì hoãn thời gian sao? Ta khuyên bảo xong Giới Sắc, các ngươi đồng loạt ra tay, giúp Long Hoàng phá vỡ phong ấn, vậy không phải nhanh hơn sao? Chờ ở một bên đí Vương Khả mắng lên bầu trời.
Đám người Phương Sân: “... !"
- Vương Khả, ngươi muốn ta và bọn họ hợp tác, thả Long Hoàng?
Giới Sắc nhíu mày nói.
- Đương nhiên, thời gian đang cấp bách, đừng nghe lời Bất Giới hòa thượng, nghe ta, có chuyện gì, ta chịu trách nhiệm! Ngươi sợ cái gì?
Vương Khả trừng mắt nói.
Bất Giới bên cạnh: *... ! ?
Nghe lời ngươi mới gặp đại họa!
- Nhưng, trong lòng bọn họ có quỷ! Một đám đầu trâu mặt ngựa, xem chừng không phải kẻ tốt gì!
Giới Sắc chỉ lên đám người trên bầu trời.
Đám người Phương Sân trên trời bỗng cứng đờ, con mẹ ngươi, ngươi mới đầu trâu mặt ngựa, mới không phải thứ tốt!
- Ngươi quản bọn họ tốt hay không làm gì? Có thể cứu vợ ngươi là được rồi. Đến lúc này rồi, ngươi còn để ý diện mạo người khác làm gì? Ta biết bọn họ trông đều thật thảm hại, nhưng cũng không phải ngươi trông như vậy, ngươi sốt ruột làm gì? Hơn nữa, trông ngươi cũng không đặc biệt gì, ngươi nói người khác làm gì?
Vương Khả trừng mắt nói.
Giới Sắc: “... !
- Nhanh lên, cứu vợ quan trọng hơn!
Vương Khả thúc giục.
- Thối lắm, Giới Sắc, ngươi không thể thả Long Hoàng!
Bất Giới hòa thượng lo lắng khuyên nhủ.
Trong trời cao, sắc mặt đám người Phương Sân đen xịt nhìn đám người Vương Khả quở trách mình.
- Đi con mẹ ngươi, các ngươi mới trông thảm hại. Chư vị sư huynh, sự đệ, đừng nhiều lời với bọn họ, hợp tác? Chúng ta không cần hợp tác! Mời La Hán Kim Thân trấn áp toàn bộ, chúng ta lại thả ra Long Hoàng!
Phương Sân gào to.
- Được!
Một đám hòa thượng đáp ứng.
Giới Sắc tu thành Địa Tàng Vương Pháp tượng, có mức độ khó nổi tiếng ngàn năm của Phật môn, thật khiến đám người Phương Sân rung động. Địa Tàng Vương Pháp tượng, lại dùng lực huyết hải dẫn Nghiệt Long Đao tận trời. Uy lực kia, khiến ba người Phương Sân nháy mắt bại lui!
Hai sư huynh đệ bên cạnh Phương Sân cũng không phải cường giả bình thường là mà cao thủ tuyệt thế ẩn giấu trong Độ Huyết Tự, hai cường giả Nguyên Thần Cảnh có thực lực tương xứng Phương Sân!