Chỉ tiếc, các ngươi quá ngu xuẩn, đã không còn tất yếu tiếp tục độ, ta phải thu hồi lại hết thảy!
Bất Giới hòa thượng trầm giọng nói.
- Ngươi thu hồi lại hết thảy? Ha ha ha, một phế nhân như ngươi còn có thể thu hồi cái gì? Ngươi muốn trở lại Độ Huyết Tự làm trụ trì? Một hòa thượng hoang dã không biết gì, bởi vì may mắn đi theo bên người La Hán, ngươi cũng dám tự phong trụ trì? La Hán kia năm đó đã bỏ đi, ngươi không có người chống lưng, ta chỉ cần tùy ý hô một tiếng, có thể làm phần lớn tăng nhân đồng ý thu quyền lực của ngươi, đuổi ngươi đi, ai còn nghe lời ngươi?
Truyền thừa của Độ Huyết Tự đều là ba mươi sáu tự miếu của Luân Hồi Hoàng Triều mang đến, một hòa thượng hoang dã như ngươi có tu cách gì làm trụ trì. Còn muốn thu hồi hết thảy?
Phương Sân cười lạnh nói.
- Độ Huyết Tự là tự khởi xướng! Ta là người khởi xướng của Độ Huyết Tự!
Bất Giới hòa thượng trầm giọng nói.
- Thối lắm, Độ Huyết Tự là do La Hán kia khởi xướng. Ngươi chỉ là tên hòa thượng La Hán kia chướng mắt, không biết nhặt từ đâu. Năm đó La hán rời đi, để lại Nguyên Thần Pháp tượng, chính là tấm Kim Thân La Hán ở Độ Huyết Tự, ngươi luôn muốn chiếm lấy làm của riêng? Ha ha ha, chỉ bằng ngươi? Căn bản không xứng. Pháp tượng Kim Thân La Hán này là do La Hán kia lưu lại, đã bị chúng ta luyện hóa hơn trăm năm! Ngươi còn có thể làm gì?
Phương Sân cười lạnh nói.
- Ta nói, Độ Huyết Tự là ta khởi xướng, ta muốn thu hồi, sẽ thu hồi! Nam mô a di đà phật!
Bất Giới hòa thượng chắp hai tay thành chữ thập, nhắm mắt tụng kinh.
â Am! Một tiếng nổ, Kim Thân La Hán kia chợt va chạm với Giới Sắc, rồi tách ra, đột nhiên trôi nổi giữa không trung, hai tay tạo thành chữ thập, giống như tụng kinh.
- Mau, tiếp tục động thủ đi, các ngươi đang làm cái gì?
Phương Sân cả kinh kêu lên.
- Trụ trì, không tốt rồi, Kim Thân La Hán Pháp tượng này đang thoát ly khống chế của chúng ta!
- Kim Thân La Hán chặt đứt liên hệ giữa chúng ta, không, không, tại sao lại như vậy, ta không khống chế được!
- Phụt! Ta gặp phải phản phệ!
Một đám hòa thượng phun máu tươi, lộ vẻ mặt kinh hãi.
- Sao có thể? Sao có thể? Kim Thân La Hán sao thoát khỏi tầm tay ta? Đã xảy ra vấn đề gì? Không đúng, là Bất Giới hòa thượng kia, là ngươi?
Phương Sân đột nhiên cả kinh kêu lên.
Bởi vì, quanh thân Bất Giới hòa thượng cũng tỏa ra kim quang thản nhiên, kim quang chợt lóe, lại có tần suất giống kim quang chớp động quanh thân Kim Thân La Hán Pháp tượng.
- A di đà phật!
Kim Thân La Hán cũng quát nhẹ, nháy mắt phóng thẳng đến Bất Giới hòa thượng.
- Bất Giới, ngươi đang làm gì? Ngươi muốn cướp Kim Thân La Hán? Dừng tay!
Phương Sân cả kinh kêu lên.
Am! Tốc độ của Kim Thân La Hán Pháp tượng quá nhanh, nháy mắt tới trước mặt Bất Giới hòa thượng, hơn nữa lập tức nhập vào thân thể của Bất Giới.
Âm!
Quanh thân Bất Giới hòa thượng bộc phát ra khí tức ngập trời.
Trong lúc nhất thời, quanh thân tỏa ra kim quang vạn trượng.
- Bất Giới, tu vi của ngươi không phải đã phế bỏ rồi sao? Sao còn có thể dung hợp Kim Thân La Hán Pháp tượng? Ngươi không sợ nổ chết.
Phương Sân cả kinh kêu lên.
- Không đúng, thân thể không có tu vi, dung hợp Kim Thân La Hán Pháp tượng, chỉ có tình huống bị nổ tung!
Một hòa thượng kinh ngạc nói.
- Sư tôn? Kim Thân La Hán Pháp tượng này chính là của người!
Giới Sắc kinh ngạc nói.
- Bất Giới hòa thượng, ngươi là La Hán kia?
Vương Khả trừng mắt, cả kinh kêu lên.
- Bất Giới chính là La Hán rời đi kia sao? Sao có thể, làm sao có thể?
- Bất Giới hòa thượng không phải hòa thượng bị La Hán nhặt được. Bất Giới hòa thượng chính là La Hán? Năm đó La Hán cũng không rời đi, kỳ thật La Hán vẫn luôn ở Độ Huyết Tự? Tăng nhân đến từ ba mươi sáu tự miếu Luân Hồi Hoàng Triều chúng ta đến, Bất Giới không lấy thân phận La Hán gặp chúng ta, còn để lại nguyên thần pháp tượng ở Độ Huyết Tự. Hắn, hắn không hề sợ nguyên thần pháp tượng bị hao tổn sao?
Lại một hòa thượng kinh ngạc nói.
- La Hán? La Hán? Bất Giới, ngươi là La Hán trong truyền thuyết kia, ngươi gạt ta?
Phương Sân kinh hãi kêu lên.
- A di đà phật!
Bất Giới hòa thượng ngồi ngay ngắn, hai mắt chậm rãi mở.
Quanh thân Bất Giới hòa thượng, kim quang tỏa ra vạn trượng, Vương Khả mở to hai mắt nhìn! Hòa thượng rượu thịt này lại là một La Hán?
- La Hán? La Hán? Bất Giới, ngươi là La Hán trong truyền thuyết kia? Ngươi, ngươi, ngươi gạt ta?
Phương Sân kinh hãi kêu lên.
- A di đà phật!
Bất Giới hòa thượng ngồi ngay ngắn, hai mắt chậm rãi mở ra.
Bất Giới hòa thượng từ từ đứng dậy:
- Người xuất gia không nói dối, bản tăng gạt ngươi khi nào? Bần tăng nói ta là người khai sáng Độ Huyết Tự, có từng nói dối chưa?
- Ngươi, ngươi... Năm đó ta từng hỏi ngươi, hỏi ngươi La Hán đi đâu rồi, ngươi nói hắn rời khỏi rồi! Ta hỏi ngươi có quan hệ gì với La Hán kia, ngươi nói không có quan hệ!
Phương Sân trừng mắt cả giận nói.
- Đúng vậy, năm đó tâm của La Hán đã rời khỏi Độ Huyết Tự, đi vào Chu Kinh này! Ta với ta lại có quan hệ gì, ta chỉ là chính ta!
Là ngươi quá mức nịnh bợ, không hiểu được thiên cơ trong lời nói của ta! Bất Giới hòa thượng nói.
- Thối lắm, trong lời nói của ngươi còn có thiên cơ gì? Ngươi chỉ là già mồm mà thôi!
Phương Sân tức điên rồi.
- A đi đà phật, tùy ngươi nói thế nào, có ta ở đây, ngươi đừng mong thả Long Hoàng!
Bất Giới hòa thượng trầm giọng nói.
- Ngươi, ngươi, ngươi... !
Đám hòa thượng bên cạnh Phương Sân đều tức giận.
- Đều tại ngươi, Phương Sân, các ngươi có bệnh sao, để các ngươi chờ một lát, ngươi lại muốn động thủ. Hòa thượng các ngươi có phải không thể nghe lời khuyên của người khác không?
Vương Khả trừng mắt khiển trách nói.
Phương Sân: “... !"
- Còn nữa, Bất Giới hòa thượng, ngươi đang làm cái gì? Nghĩ mình có kim thân thì muốn làm gì thì làm sao? Chỉ là một sự kiện đơn giản như vậy, ngươi lại biến mọi việc trở nên phức tạp làm gì?
Vương Khả trừng mắt nói.
Thần sắc Bất Giới hòa thượng cứng ngắc nhìn Vương Khả. Trước ngươi không biết ta là La Hán thì thôi đi, hiện tại biết rồi, còn là thái độ này.