Vương Khả kinh ngạc nói.
Người vừa rồi còn đánh rất nhiều pháp bảo ra ngoài.
- Ta? Công kích của ta là nghịch hướng, ngươi thấy ta đánh lên trên, kỳ thật là một kích trầm xuống vực sâu, lại công kích từ dưới lên!
Long Hoàng trầm giọng nói.
- Bay trở về? Công kích trở về?
Vương Khả sửng sốt.
- Không sai, các ngươi cũng thử xem, phong ấn này là nhằm vào ta. Cho nên, hiệu quả công kích của ta sẽ càng yếu. Các ngươi không giống, các ngươi có thể càng dễ dàng phá vỡ phong ấn!
Long Hoàng mê hoặc nói.
- Động thủ, động thủ!
Vương Khả lập tức nói.
Giới Sắc gật đầu, đến gần cửa vực sâu, đưa tay xâm nhập vào phong ấn, chuẩn bị đánh từ bên trong.
Cũng ngay lúc này, đột nhiên, trong vực sâu lao ra hai long tu, long tu này không còn là hư ảnh mà là thật thể, lập tức quấn quanh cánh tay Giới Sắc.
- Ngươi làm gì vậy? Giới Sắc muốn giúp ngươi trốn thoát, ngươi trói cánh tay hắn làm gì?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Ta sợ các ngươi sau khi thử xong sẽ không chịu tiếp tục. Không bằng, Giới Sắc cũng xuống đây, ở trong này giúp ta phá vỡ phong ấn?
Long Hoàng trầm giọng nói.
- Long Hoàng, đến lúc nào rồi, ngươi còn lề mề như vậy. Sớm cứu người quan trọng hơn, ngươi để Giới Sắc động thủ!
Vương Khả trừng mắt nói.
- Không vội, ta không vội, xuống dưới đi!
Long Hoàng mê hoặc nói.
ầm ầm ầm!
Lực lượng long tu khủng bố kéo mạnh, nhất thời kéo cả người Giới Sắc run lên, ngay cả lực huyết hải cũng bị hút đi.
“AI” Giới Sắc hét lên kinh hãi.
Đáng tiếc, lực lượng long tu quá mạnh, Giới Sắc căn bản không cản được, tùy thời bị kéo vào vực sâu.
- Long Hoàng, ngươi không vội, chúng ta vội, ngươi không tin chúng ta sao?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Đúng vậy, ta không tin ai cả! Ta chỉ tin mình! Xuống dưới, xuống dưới giúp ta phá phong. Ngươi không xuống, ta rất khó tin tưởng ngươi!
Long Hoàng trầm giọng nói.
- Ta xuống dưới rồi, có thể giúp ngươi phá phong ấn?
Giới Sắc giẫy giụa hỏi.
- Ngươi câm miệng!
Vương Khả trừng mắt nhìn Giới Sắc.
Giới Sắc khó hiểu nhìn Vương Khả:
- Không phải ngươi khuyên ta thả Long Hoàng sao, ta đi xuống, sao ngươi lại ngăn cản?
- Ai ngăn cản ngươi? Lố như Long Hoàng gạt ngươi thì sao? Nếu không cứu được Cung Vi, ngay cả ngươi cũng bị kéo vào thì sao?
Muốn cứu Cung Vi, phải có kế hoạch, ngươi phải có quyền chủ động, không thể để Long Hoàng nắm nhược điểm trong tay!
Vương Khả trừng mắt nói.
- Nhưng có gì khác nhau?
Giới Sắc trừng mắt khó hiểu nói.
- Khác nhau lớn chứ. Chúng ta cứu Long Hoàng ra ngoài, nếu Long Hoàng lật lọng, ta có thể đâm chết hắn. Nhưng nếu ngươi nghe theo Long Hoàng, sau khi ngươi đi xuống bị Long Hoàng bắt, đến lúc đó Long Hoàng lật lọng thì sao? Đến lúc đó ta đâm chết Long Hoàng dễ ngộ thương ngươi! Đến lúc đó, Long Hoàng lại dùng ngươi uy hiếp ta, vậy sự tình sẽ càng thêm phức tạp!
Bất Giới hòa thượng không bớt lo, ngươi cũng đừng không hiểu chuyện!
Vương Khả trừng mắt nói.
Giới Sắc: *... !"
Long Hoàng: “... !"
Vương Khả, trong đầu ngươi suốt ngày nghĩ cái gì? Ngươi thật cho rằng Long Hoàng có thể bị một kiếm của ngươi đâm chết? Là ngươi đang lề mề hay là chúng ta đang lề mề?
Cửa vực sâu!
- Các ngươi không dám đi xuống, chúng ta đi xuống!
Một giọng nói đột ngột vang lên.
Phương Sân mang theo một đám hòa thượng cước bộ đến.
- Các ngươi còn dám xuống dưới?
Giới Sắc trừng mắt.
- Làm gì, làm gì, Giới Sắc ngươi lại phát bệnh gì rồi! Bọn họ xuống dưới thì làm sao? Bọn họ đi xuống không phải rất tốt sao?
Bọn họ chết hay không liên quan gì đến chúng ta. Bọn họ giúp chúng ta cứu Long Hoàng, không để ý sinh tử, chúng ta hẳn phải cảm tạ bọn họ!
Vương Khả trừng mắt nói.
Giới Sắc: “... !"
Phương Sân: “... !"
- Vương Khả, ngươi mới chết!
Phương Sân trừng mắt nói.
- Được rồi, đừng nhiều lời nữa, chư vị cao tăng muốn chết, phi, muốn cứu Long Hoàng, mời!
Vương Khả lập tức mời.
Một đám hòa thượng trừng mắt nhìn Vương Khả.
Phương Sân nhìn vực sâu, thở dài:
- Long Hoàng, chúng ta đến cứu người trốn thoát, mong người phối hợp!
- Được, các ngươi đi xuống đi!
Long Hoàng hí mắt nói.
- Được!
Phương Sân đáp trả.
Nói xong, Phương Sân mang theo một đâm hòa thượng cùng nhảy xuống vực sâu, nháy mắt xuyên qua khu phong ấn.
- Phương Sân, các ngươi thật là dũng cảm... !
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Hừ, Vương Khả, chờ chúng ta đi ra, sẽ xử lý ngươi!
Phương Sân trừng mắt nói.
- Long Hoàng, một đám cường giả bọn họ đi xuống, ngươi trước phá long tu trói Giới Sắc đi, ngươi xem đi, quần áo của Giới Sắc đều bị xé rách. Cái này có hơi không văn nhã!
Vương Khả hô về phía vực sâu.
Vùi!
Nháy mắt, long tu thu về, Giới Sắc bỗng nhiên an toàn.
- Vương Khả?
Giới Sắc nhìn Vương Khả.
- Đừng nóng vội, Long Hoàng đã đáp ứng chúng ta, chúng ta mới thả bọn họ đi xuống, cũng là một phương thức cứu Long Hoàng.
Có ta ở đây, nó phải nhận, hai chúng ta chờ là được, nghe lời ta là được!
Vương Khả trầm giọng nói.
Giới Sắc nhìn Vương Khả, cứ cảm thấy Vương Khả có hơi không bình thường, nhưng vẫn gật đầu:
- Được!
~ Mọi người, ra tay theo ta!
Phương Sân quát.
- Được!
Âm!
Cả đám hòa thượng ở dưới phong ấn, công kích ầm ầm lên phong ấn, ký hiệu phong ấn chợt rung động, giống như sắp bị phá hư.
Trong vực sâu, đôi mắt Long Hoàng ẩn chứa chờ mong, không phát ra tiếng động gì, đang chờ đợi.
ầm ầm ầm!
Một đám hòa thượng xông kích, phong ấn xuất hiện lượng lớn vết rạn.
- Được rồi, mọi người cố gắng thêm, phong ấn sắp phá rồi!
Phương Sân kích động nói.
- Được!
Một đám người liều mạng phá giải phong ấn.
Lúc này, phía trên trời cao, Bất Giới hòa thượng tỏa ra kim quang vạn trượng, đạp lên đầu Hoàng Kim Cự Long.
- La Hán Hàng Long!
Bất Giới hòa thượng gào to.
Âm!
Gừi Hoàng Kim Cự Long kêu thảm, lập tức buông ra Long Bà.
- Lão lừa kia, thân thể này của ta còn chưa ăn no, nếu không, sao có thể cho phép ngươi bậy bạ!
Hoàng Kim Cự Long gầm rú.
- Nghiệp chướng, ngay cả đứa con ruột cũng không tha, còn dám làm bậy? Hôm nay bần tăng sẽ chặt đứt ý niệm của ngươi, khiến ngươi hoàn toàn chết tâm. Một ngày có ta ở đây, ngươi đừng mơ tưởng gây họa cho thiên hại Bất Giới hòa thượng trầm giọng quát.
“Gừ!” Hoàng Kim Cự Long giãy giụa.
- La Hán Kê Thủ, Vạn Phật Thịnh Nội!