Bất Giới hòa thượng hét lớn.
- Đừng!
Thanh Long Long Bà mới vừa trốn thoát cả kinh kêu lên.
Phía sau Bất Giới hòa thượng hiện lên hàng vạn hàng nghìn phật chưởng, trọng kích toàn thân Hoàng Kim Cự Long.
ầm ầm ầm!
Dưới phật chưởng vô tận, nhìn thấy Hoàng Kim Cự Long bị vô số lưu tỉnh vũ đánh trúng, nháy mắt toàn thân vang lên tiếng xương cốt vỡ vụn, đồng thời trong miệng Hoàng Kim Cự Long không ngừng phun máu, ánh mắt trừng lớn, lộ ra vẻ tuyệt vọng, không cam lòng.
- Không, lão lừa này, bản thể của ta sắp ra ngoài rồi, ta phải lấy mạng ngươi!
Hoàng Kim Cự Long hét thảm lần cuối.
ầm ầm ầm ầm!
Vô tận phật chưởng xông kích, rốt cuộc, Hoàng Kim Cự Long bị đập lên Phật Thủ Tự, vỡ nát một vùng kiến trúc, xụi lơ trên mặt đất, giống như không còn hơi thở.
- Công chúa?
Thanh Long lo lắng vọt đến.
Nhưng Hoàng Kim Cự Long chỉ còn lại vệt máu trên khóc miệng, không hề đáp lại.
Bất Giới hòa thượng cũng thật suy yếu.
- Tốt rồi, nó đã bị đánh chết! Nghiệp chướng, ăn thịt người trước mặt ta, muốn chết? Còn muốn đi ra? Còn muốn bản thể ra ngoài, ngươi nằm mơ! Có đồ đệ Giới Sắc của ta trông coi, ngươi sao có thể đi ra!
Bất Giới hòa thượng cười lạnh nói.
- Phải không?
Trong vực sâu cách đó không xa, lần nữa truyền đến giọng nói của Long Hoàng.
Khi Long Hoàng lên tiếng, đại địa xung quanh Phật Thủ Tự đều run rẩy, không ít thổ thạch chậm rãi di động trên khoảng không, giống như khí tức điên đảo của càn khôn, khiến da đầu cả người Chu Kinh run lên, cảm giác tai ương ngập đầu sắp ập xuống.
- Khí tức của Long Hoàng, Long Hoàng sắp trốn thoát rồi?
Thanh Long Long Bà kinh ngạc nói.
- Giới Sắc, hắn không phải bảo vệ cửa động sao? Giới Sắc, các ngươi đang làm gì? Sao để Phương Sân đi xuống? Sao các ngươi không ngăn cản?
Bất Giới hòa thượng cả kinh kêu.
- Ngươi đừng gọi Giới Sắc, là ta để bọn Phương Sân đi xuống chịu chết!
Vương Khả nói.
- Thối lắm, Vương Khả, ngươi mới chịu chết!
Phương Sân phá giải phong ấn phía dưới, trừng mắt nói.
- Vương Khả, ngươi sao vậy, sao ngươi lại chỉ huy lung tung!
Bất Giới hòa thượng cả kinh kêu lên.
- Phi, ngươi đang tự nói mình!
Vương Khả trừng mắt nổi giận mắng.
- Phát Đám người Phương Sân rống to.
Am! Một tiếng nổ, nhất thời, đại địa Chu Kinh nứt ra vô số cống ngầm, phong ấn Trương Thiên Sư lưu lại, vỡ nát.
Vùi Một cơn cuồng phong xông kích vào chỗ sâu vực sâu.
- Xong rồi, xong rồi, xong rồi, phong ấn phá vỡ rồi, phong ấn phá vỡ rồi, Vương Khả, Giới Sắc, chúng ta đều bị các ngươi hại chết rồi!
Bất Giới hòa thượng tuyệt vọng kêu lên.
- Ngươi thối lắm, ngươi đi cứu vợ ngươi, không để Giới Sắc cứu vợ hắn?
Vương Khả trừng mắt mắng.
- Ta và Long Bà là trong sạch!
Bất Giới hòa thượng trừng mắt nói.
“Phi!” Vương Khả lạnh giọng nói.
- Vương Khả, các ngươi thật thả ra Long Hoàng, phải làm sao đây?
Trương Chính Đạo lo lắng nói.
- Ta đã nói rồi, ta sẽ chịu trách nhiệm, các ngươi đừng nhúng tay vào!
Vương Khả trừng mắt nói.
Mọi người: “... !"
- Long Hoàng vừa ra ngoài, sinh linh đồ thán!
Bất Giới hòa thượng tức giận giậm chân.
- Ngươi sao cứ nghĩ theo chiều hướng xấu? Nói không chừng Long Hoàng đã hối cải làm người mới rồi? Nó đã bị trấn áp hơn hai trăm năm, ngươi không cho cơ hội nó thay đổi sao?
Vương Khả trừng mắt quở trách.
- Cung nghênh Long Hoàng ra ngoài!
Đám hòa thượng Phương Sân tự xưng là công thần, lần lượt cúi đầu.
VùiI Đột nhiên, phía dưới lao ra vô số long tu, đâm thẳng mọi người.
- Cái gì?
Giới Sắc biến sắc.
Am! Giới Sắc đánh bay long tu, mang theo Vương Khả chạy khỏi hố sâu.
Đám người Phương Sân lại không có lực phản ứng như Giới Sắc, bị long tu trói chặt.
- Long Hoàng, Long Hoàng, chúng ta thả ngươi, ngươi dùng long tu trói chúng ta làm gì?
Phương Sân cả kinh kêu lên.
Đáy vực sâu, một trận nổ tung, lốc xoáy thật lớn chậm rãi dâng lên từ trong vực sâu. Lốc xoáy thật lớn, không chỉ gấp ba lốc xoáy Hoàng Kim Cự Long do Thánh Tử biến thành. Lốc xoáy thật lớn chậm rãi di động, giống như kim quang chói mắt, trông vô cùng dữ tợn.
- Hơn hai trăm năm rồi, ta đói bụng!
Long Hoàng dữ tợn nói.
- Cái gì?
Phương Sân biến sắc nói.
AI Long Hoàng há to mồm, nháy mắt nuốt đám hòa thượng này vào miệng.
- Không, không, Long Hoàng, chúng ta cứu ngươi, chúng ta thả ngươi ra, là chúng ta cứu ngươi, ngươi không thể ăn ta!
- Tha cho ta, Long Hoàng, tha mạng cho ta!
- Chúng ta đã thả ngươi ra mà!
Một đám hòa thượng kêu la, giẫy giụa, nhưng bị long tu trói chặt, không thể phản kháng, lập tức bị nuốt vào trong miệng Long Hoàng, bị Long Hoàng nhai nuốt.
Nhăm nhăm... !
Cả đám hòa thượng Phương Sân, đảo mắt đã không còn tiếng nói, chỉ có máu tươi tràn ra từ trong miệng Long Hoàng. Ăn xong một đám hòa thượng, Long Hoàng thật phấn khởi, ngửa mặt lên trời hét: “Gừ!"
Khi rồng gầm, cả Chu Kinh Triều Đô đều rung động, giống như động đất.
- Vương Khả, lần này bị ngươi hại chết rồi!
Bất Giới hòa thượng hoảng sợ kêu lên.
- Gia gia của ta hy sinh mình mới phong ấn được Long Hoàng, Vương Khả, sao ngươi thả nó ra!
Trương Thần Hư cũng lo lắng nói.
- Hiện tại làm sao đây?
Trương Chính Đạo lo lắng nói.
- Công chúa! Người không thể giẫm lên vết xe đổ!
Long Bà lo lắng nói.
- Vương Khả, chúng ta làm sai rồi sao?
Giới Sắc cũng lo lắng nhìn Vương Khả.
- Đừng lo lắng, Giới Sắc, chúng ta đã làm đúng! Bọn hòa thượng Phương Sân chết đi là gieo gió gặt bão, ta đã nói với bọn họ, đi xuống là chịu chết, bọn họ cố tình không nghe, ngươi nói có thể trách ai?
Vương Khả an ủi.
- Nhưng... !
Giới Sắc lo lắng nói.
- Không có nhưng nhị gì, cứu người quan trọng hơn!
Vương Khả nói.
- Cứu người, đến lúc nào rồi, cứu ai? Còn có thể cứu ai? Vương Khả, Thập Vạn Đại Sơn sinh linh đồ thán, ngươi phải chịu toàn bộ trách nhiệm!
Bất Giới hòa thượng nóng nảy quát lên.
- Câm miệng, hiện tại nhớ đến ta sẽ phụ trách rồi! Vừa rồi vì sao không nghe ta?
Vương Khả trừng mắt nhìn Bất Giới hòa thượng.
Bất Giới hòa thượng: “... !"
Ta vẫn luôn ngăn cản, ngươi không nghe, còn có thể trách ta?
Vương Khả cũng không để ý mọi người, cúi đầu nhìn vào hố sâu.
- Long Hoàng, nói lời giữ lời, ngươi đáp ứng ta cứu Cung Vi sống lại! Mau động thủ đi, não Cung Vi đã tử vong, sắp không còn thời gian rồi!
Vương Khả vội vàng la hét.