- Ngươi không ăn cơm sao, ngươi sao không dùng một đuôi quất chết ta luôn, ngươi lại hại ta, a, a... !
Vương Khả hô lên lần nữa.
Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm có thể tự động hộ chủ, Vương Khả cũng không vội lấy ra. Dù sao, nếu đối phương đã tiên hạ thủ vi cường, một kích toàn lực, Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm sẽ phản sát. Vương Khả không ngờ, một đuôi này của Long Hoàng không phải vì giết mình! Vậy thì ngại rồi!
Kim Đan Cảnh tầng mười, trọc chân khí đã tối đen một mảnh.
- Không xong rồi, sắp thiêu cháy rồi, không xong rồi, ta sắp thiêu cháy rồi!
Vương Khả hét thảm, trong miệng phun ra vô số trọc chân nguyên.
Âm!
Trọc chân nguyên phun ra, lập tức hóa thành ngọn lửa sáng trưng bốn phía.
- Công đức, ta cần công đức!
Vương Khả lấy ra vòng tay trữ vật, lấy ra công đức đã sớm chuẩn bị.
Trong lúc muốn lấy ra quang kính, Vương Khả đột nhiên biến sắc, bởi vì Vương Khả nhìn thấy nhiều thứ quỷ dị.
Đây là cửa vực sâu.
Cửa vực sâu này phi thường kỳ quái, lỗ hổng trên nóc rất nhỏ, không gian phía dưới lại thật lớn.
Còn chưa rơi xuống đáy nhất, dưới ánh lửa, nhất thời khiến Vương Khả nhìn thấy một đám thân ảnh trong suốt.
Một đám thân ảnh trong suốt này giống như một đám người, trôi nổi bốn phía vực sâu.
Vương Khả dùng phi kiếm ổn định thân hình, không cho phép mình tiếp tục rơi xuống, nhìn vô số nhân ảnh dưới vực sâu?
- Người? Không đúng, những người này sao đều trong suốt? Trên mặt đều nhiễm lục quang?
Vương Khả kinh ngạc kêu lên.
Gừi Vừa hộc ngọn lửa trọc chân nguyên, chiếu sáng bốn phía, Vương Khả trừng nhìn một đám người mặt xanh trong suốt phía dưới.
Nhân ảnh những người này giống như nhìn thấy ngọn lửa, chậm rãi tụ tập đến chỗ Vương Khả, trên mặt tràn ngập oán khí.
- Đây là cái gì?
- Ma, ma, ma? U linh? Trên đời này thật có ma? Có u linh?
Vương Khả kinh ngạc kêu lên.
Một đám u linh mặt xanh nhìn chằm chằm Vương Khả, nhìn Vương Khả đứng cách đó không xa, đột nhiên gương nanh mút vuốt, đánh tới Vương Khả.
Gừ gừ gừ!
Một đám u linh xông thẳng đến.
- Đừng, ta đi con mẹ ngươi, các ngươi là cái quái gì? Phụt, phụt, phụt Vương Khả liều mạng phun ra trọc chân nguyên.
Không ngừng phun, thất khiếu của Vương Khả đều phun trọc chân nguyên, đều bùng cháy cuồn cuộn.
AI Một đám u linh bùng cháy lửa lớn, bị đốt thành hỏa cầu vỡ nát.
- Chúng nó sợ lửa?
Hai mắt Vương Khả sáng lên.
Vương Khả tìm được biện pháp khắc chế những u linh này rồi.
Nhưng có biện pháp cũng vô dụng, đám u linh này giống như không sợ chết, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, không ngừng nhắm vào Vương Khả.
Vô luận có bao nhiêu ngọn lửa, lũ u linh cũng không sợ hãi, đều nhảy vào trong đại hỏa, rất nhanh bị đốt không còn gì. Nhưng càng nhiều u linh đánh tới, hơn nữa càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều.
Nháy mắt, bốn phương tám hướng Vương Khả đã đầy ắp đám u linh này.
- Vì sao, vì sao nhiều như vậy? Bọn họ không nói trong vực sâu còn có u linh, làm sao bây giờ, ta sợ ma!
Vương Khả buồn bực đốt u linh bốn phía.
Vừa đốt u linh, Vương Khả phát hiện mình đang tự thiêu.
U linh bổ nhào đến trước mặt mình, thậm chí cắn lên người Vương Khả. Nhưng ngay cả lỗ chân lông của Vương Khả cũng thoát ra trọc chân nguyên. Một đám u linh cắn lên người Vương Khả, nhưng không thể tổn thương Vương Khả, bởi vì trên da Vương Khả đều là lửa.
Tuy u linh có nhiều, lại không tổn thương đến Vương Khả, nhưng có thể cướp đồ trên người Vương Khả, như Định Quang Kính.
Lúc này, Vương Khả làm sao dám lấy ra?
- Mẹ nó, Long Hoàng, ngươi điên sao, ngươi hại thảm ta rồi!
Vương Khả buồn bực mắng.
Vì không bị hỏa táng, Vương Khả chỉ có thể bất đắc dĩ lấy ra một hộp Tiên Nhân Băng.
Rắc rắc rắc!
Quả nhiên một đám u linh dồn dập đến chỗ Vương Khả, liều mạng kéo đi hộp Tiên Nhân Băng.
- Các ngươi rốt cuộc có phải u linh hay không, u linh không phải hư thể sao? Còn có thể lấy đồ vật? Con mẹ ngươi!
Vương Khả hùng hổ nói.
Cầm Tiên Nhân Băng, Vương Khả gặm.
Cũng may Tiên Nhân Băng vừa vào miệng đã tan ra, giống như đông lạnh, bị Vương Khả hấp thu, nhưng dù vậy, u linh bốn phía vẫn đoạt được ít Tiên Nhân Băng!
VùI Phàm là u linh chạm Tiên Nhân Băng đều bị đông lại, rơi xuống chỗ vực sâu.
Vương Khả ăn thêm một Tiên Nhân Băng:
- Quả nhiên còn chưa đủ, còn phải ăn nữa.
Vương Khả vừa phóng thích ngọn lửa, vừa thao túng phi kiếm nâng mình bay lên, vừa ăn Tiên Nhân Băng. Vương Khả đang bận rộn không chịu nổi, thật buồn bực.
- Long Hoàng, tên điên ngươi, ta nhất định phải đi lên chém ngươi!
Vương Khả buồn bực gào thét.
Làm sao Vương Khả có thể nghĩ đến, dưới vực sâu không phải là một mảnh trống rỗng, mà còn có nhiều u linh như vậy?
Từng con u linh giống như mê muội, liều mạng nhào về phía Vương Khả. U linh quỷ dị, như có như không, muốn hư có hư, muốn thực có thực, giống như phim ma trước kia Vương Khả xem ở trên ti vi. Con mẹ nó đây là cái quỷ gì?
- Ta đến âm tào địa phủ sao?
Vương Khả buồn bực mắng.
Những con u linh này ngay cả cương tráo cũng có thể xuyên qua, nếu không phải trọc chân nguyên có thể bắn ra vô số hỏa diễm, ép lui đám u linh này thì Vương Khả có cảm giác, mình biến thành người xui xẻo.
Trọc chân nguyên đốt cháy tất cả, có thể khiến cho u linh không tổn thương bản thân. Nhưng mình bốc cháy thì không có cách nào, nhất định phải khiến cho thể nội hạ nhiệt.
Vương Khả há miệng nuốt một hộp Tiên Nhân Băng, loại cảm giác toàn thân bốc cháy kia, lập tức giảm đi nhiều.
- Một hộp không đủ, tiếp tục!
Vương Khả buồn bực lấy ra một hộp Tiên Nhân Băng khác.
Vương Khả nhớ lần trước Mạc Tam Sơn nấu trà lạnh, chỉ cần nửa hộp Tiên Nhân Bănglà đã ổn định việc bốc cháy, bây giờ tu vi càng cao càng khó ổn định!
Rầm rầm long!
Vương Khả nuốt hộp Tiên Nhân Băng thứ hai vào, thể nội lại tốt hơn một chút.
- Oanh!
Trọc chân nguyên tiết ra bên ngoài Vương Khả tiếp tục bốc cháy.
- Rống, rống, rống... !
U! Tinh ở bốn phía liều mạng nhào tới, cũng may hỏa diễm quanh người Vương Khả lợi hại.
- Hai hộp vẫn chưa đủ? Mẹ kiếp, phải ăn bao nhiêu Tiên Nhân Băng đây?
Vương Khả buồn bực mắng.
Vương Khả bất đắc dĩ, lấy ra hộp Tiên Nhân Băng thứ ba.