Cái vực sâu này rất kỳ quái, càng hướng xuống lực hút càng lớn, mà cỗ lực hút này, tựa như hút lấy u linh, để lũ u linh không cách nào bay lên trên, cho nên càng hướng lên trên, chung quanh Vương Khả càng ít u linh.
Nhìn thấy bản thân cách miệng vực sâu càng ngày càng gần, Vương Khả lộ ra vẻ kích động.
- Nhanh, nhanh, sắp đi ra được rồi!
Vương Khả kích động giẫm lên phi kiếm tiếp tục bay lên.
Lúc này, thanh âm trong vực sâu không ngừng truyền tới.
- Đại đại vương, hắn sắp đi ra ngoài!
- Đại đại vương, coi như hắn là ma, cũng không thể để hắn chạy!
- Đại đại vương... !
Vô số bóng đen thỉnh cầu, rốt cục, Hắc Ảnh Chi Vương như đặt xuống quyết tâm.
- Được rồi, ma thì ma, lưu lại cho ta!
Hắc Ảnh Chi Vương dữ tợn quát.
Tự nhiên Vương Khả cũng nghe được thanh âm phía dưới, cảm thụ được một luồng khí thế khổng lồ từ phía dưới vọt tới.
- Không được qua đây, không được qua đây, ta có hỏa diễm, ngươi mà tới, ta sẽ đốt ngươi!
Vương Khả sợ hãi kêu lên.
- Rống, đốt ta? Ha ha ha, trên đời này có mấy loại hỏa diễm có thể đốt ta? Coi như Canh Kim Chi Hỏa, cũng không phá nổi thần giáp của ta, dựa vào đan hỏa của một tên Kim Đan cảnh viên mãn như ngươi cũng muốn đốt ta! Đợi chút nữa, ta sẽ để ngươi chậm rãi đốt!
Hắc Ảnh Chỉ Vương dữ tợn nói.
Vương Khả liều mạng thôi động trọc chân nguyên tràn vào bóng đen đang nhào tới.
- Oanh!
Vô số hỏa diễm lập tức đụng phải Hắc Ảnh Chỉ Vương.
- Không biết gì, dùng hỏa với chúng ta sao? Chúng ta là đại âm, đại vương càng là đại âm chỉ âm, dựa vào lửa của ngươi?
Bóng đen ở bốn phía khàn khàn giễu cợt.
- ÁI Bỗng nhiên trong vực sâu truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Hắc Ảnh Chi Vương.
- Con mắt của ta, á, đây là lửa gì, làm sao lại không tắt, a, a, a!
Tiếng kêu thảm thiết của Hắc Ảnh Chi Vương truyền đến.
Tất cả bóng đen:
Xảy ra chuyện gì? Tại sao lại là đại vương kêu thảm? Không nên, cái hỏa diễm này đáng sợ như thế sao?
- Oành!
Vương Khả mượn nhờ lực phản chấn của trọc chân nguyên nổ tung, mạnh mẽ chạy ra khỏi miệng vực sâu, về tới chỗ cái hố lớn trong sơn động lúc trước.
- Chuyện này, chuyện này, giống như nằm mơ vậy?
Vương Khả lộ vẻ khó coi nói.
Vừa rồi là mình đến âm tào địa phủ sao? Ta thế mà nhìn đến quỷ! Còn có bóng đen không biết là quái vật gì. Trên đời này thật sự có âm tào địa phủ? Thật sự có quỷ? Có phải là nằm mơ hay không?
Vương Khả cúi đầu nhìn về phía vực sâu.
U! inh, bóng đen trong vực sâu đều không có lao ra, nhưng ánh lửa rơi xuống phía dưới vực sâu, khiến sắc mặt Vương Khả trở nên khó coi.
- Không phải nằm mơ, là thật? Cái vực sâu này, trừ bỏ Long Hoàng ra, còn có đồ vật khác? Là quỷ vật sao?
Sắc mặt Vương Khả hoàn toàn thay đổi.
Vương Khả thở dài liên tiếp lui về phía sau, lấy một thùng nước từ trong vòng tay trữ vật ra, rửa sạch sẽ vết cháy đen trên người, hơn nữa lấy ra một bộ quần áo mới mặc vào.
Vương Khả đè ép hoảng sợ trong lòng, ngẩng đầu nhìn hố to phía trên.
- Cũng không biết Long Hoàng thoát khỏi tù đày, bên ngoài sẽ là tình huống gì!
Vương Khả lộ ra vẻ lo lắng.
- ÁI Lúc này bên ngoài lập tức truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Bất Giới Hòa Thượng.
- Ha ha ha ha, Âm Dương Đại Trận? Thiên Sư Lĩnh Vực? Thanh Long? Huyết Hải? Nghiệt Long Đao? Kim Thân La Hán? Chỉ đến như thế, hiện tại, các ngươi đều đã bị phế, ta nên nuốt sống các ngươi, hay là xé nát các ngươi ra ăn đây?
Giọng nói tuỳ tiện của Long Hoàng ở phía trên truyền đến.
- Xong, Thập Vạn Đại Sơn xong rồi, lần này bị Vương Khả hại chết, chính hắn tìm đường chết thì thôi đi, còn liên lụy thương sinh Thập Vạn Đại Sơn, oan nghiệt mà!
Bất Giới Hòa Thượng bi phẫn nói.
Vương Khả ở trong hố lớn biến sắc:
- Bất Giới Hòa Thượng, mẹ ngươi, lần này không phải là do ngươi chỉ huy vớ vẩn à? Ngươi còn có mặt mũi nói xấu ta? Coi ta không tồn tại sao!
- Hải Tất cả mọi người ở phía trên kinh ngạc trợn to mắt.
- Hô!
Đột nhiên Long Hoàng cũng thò ra một cái long đầu nhìn về phía hố lớn.
- Vương Khả, ngươi có thể còn sống từ vực sâu bò lên? Bên cạnh còn có bồn tắm? Vừa rồi ngươi đã tắm, còn thay quần áo?
Long Hoàng kinh sợ trợn mắt nói.
- Phi! Long Hoàng, vậy mà vừa rồi ngươi đám đánh lén ta! Hiện tại tiếp tục, quay lại nhận lấy cái chết đi!
Vương Khả trợn mắt quát mắng.
Chu Kinh, Phật Đầu Tự đã trở thành một vùng phế tích, không chỉ có Phật Đầu Tự, thậm chí thành đông Chu Kinh cũng là một mảnh hỗn độn! Cũng may lúc trước Vương Khả sắp xếp người đưa bách tính rút lui, bằng không vì một trận đại chiến, sinh linh sẽ lại đồ thán.
Long Hoàng với kim long chỉ thể dài năm mươi trượng, từ trên cao nhìn xuống, quan sát chiến trường vừa rồi.
Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư ngã trong vũng máu, quạt xếp của hai người tan ra thành từng mảnh, nan quạt càng giống như từng cái đinh, gắt gao gim hai người trên mặt đất.
- Khụ khụ khụ, phốc, hôm nay hoàn toàn xong đời rồi!
Trương Chính Đạo lộ vẻ tuyệt vọng nói.
- Thiên Sư Lĩnh Vực của ta cũng bị đánh nát, phốc, Long Hoàng, Long Hoàng quá mạnh, năm đó gia gia làm thế nào trấn áp được hắn, phốc!
Trương Thần Hư thổ huyết tuyệt vọng nói.
Long Bà biến thành Thanh Long, cũng máu me khắp người, huyết nhục một số chỗ bị lực lượng khổng lồ đập nát mảng lớn, thậm chí lộ ra bạch cốt âm u.
- Công chúa, phốc, ngươi không thể lại sai!
Thanh Long suy yếu tuyệt vọng phun máu, hiển nhiên cũng không có sức lực nhúc nhích.
Long Hoàng một chân giẫm lên Giới Sắc, một chân giẫm lên Bất Giới Hòa Thượng.
- Phốc!
Giới Sắc phun ra máu tươi, cả người suy sụp xuống, một cái huyết hải bị đánh chia năm xẻ bảy, dường như không còn sinh cơ.
- Bảo vật của ta dễ cầm như vậy sao? Ha ha ha ha, ngươi thế mà cắn trả Long Huyết? Cũng tốt, đợi chút nữa luyện hóa ngươi cũng giống vậy!
Long Hoàng dữ tợn nói.
- Oành!
Long trảo run lên, tất cả bảo vật bị Long Huyết cướp đoạt lúc trước ở trong huyết hải bay ra, bay về phía một đống bảo vật khác ở cách đó không xa, mà phía dưới bảo vật vừa lúc là quan tài của Cung Vi.